Ai là số 1?

Tôi không muốn phê phán thế giới hiện đại mà chúng ta đang sống. Tuy nhiên, tôi thấy phần lớn những căng thẳng mà chúng ta phải trải qua là do cách chúng ta được giáo dục ở trường học, nơi mà sự cạnh tranh luôn được đặt lên hàng đầu. Bạn luôn phải cạnh tranh với ai đó để tồn tại và bạn phải là người giỏi nhất. Điều này tạo ra vô số vấn đề rắc rối. Mọingườimảimêtìmkiếmnhữngđiềuphùphiếmkhôngtưởng, để rồi ngẫm lại chỉ chuốc lấy căng thẳng và phiền não.
Lấy việc kinh doanh làm ví dụ. Bạn có thể kiếm được hàng triệu đô, hay thậm chí một tỷ, nhưng vẫn sẽ luôn có những người giàu có hơn bạn. Đứng trước những con người này, bạn chẳng là gì cả. Bạn nhìn vào những thành quả mình đạt được rồi đem so sánh với những người thành công hơn, bạn khó chịu vì cảm thấy vẫn chưa đủ. Thế là bạn lại lao vào làm việc cật lực hơn, chẳng cần biết liệu có quá sức hay không. Bạn cố chạy theo cầu vồng vì nó quá quyến rũ nhưng dĩ nhiên bạn sẽ chẳng bao giờ với tay bắt được ảo ảnh này!
“Cuộc đời có nghĩa gì
Nếu gấp gáp lo toan,
Chẳng còn lấy thời gian
Để dừng chân thưởng ngoạn » - William Henry Davies
 
Có thể bạn sẽ e ngại nếu phải “sống chậm” lại, bạn sẽ không có điều kiện thỏa mãn nhu cầu vật chất cá nhân và trách nhiệm chu cấp cho gia đình. Lo lắng của bạn cũng dễ thông cảm. Tuy nhiên, hãy nghĩ xem cuộc sống của bạn sẽ ra sao nếu luôn kéo theo quá nhiều lo lắng và stress. Bạn sẽ giữ được phẩm chất từ ái, khoan dung, độ lượng, hay trở nên nóng nảy, cáu bẳn, đãng trí, mệt mỏi hơn cả về thân và tâm? Phải chăng bạn đang để những bận rộn, toan tính, tham vọng che lấp tâm tỉnh thức, bỏ quên nhu cầu được chăm sóc, yêu thương của chính mình và những người thân xung quanh?
Đúng là ai cũng cần kiếm sống nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta phải trở thành nô lệ cho sự mưu sinh để tồn tại và sống một cuộc đời tẻ nhạt. Đơn giản hóa cuộc sống và bớt một chút kỳ vọng sẽ mang lại cho bạn cảm giác tự do, thời gian sẽ dường như trôi chậm lại và êm ái hơn. Chẳng cần bon chen, quá căng thẳng không cần thiết, hãy cân bằng lại cuộc sống, nhẹ nhàng bước đi trên con đường Trung đạo với niềm hỷ lạc sâu sắc.
(Đức Pháp Vương Gyalwang Drukpa)