Chỉ là khách trọ

Trong cuộc đời này, Chúng ta chỉ là khách trọ trần gian, những lữ khách qua đường của tháng năm, đến với hai bàn tay trắng, ra đi lại trắng hai tay. Có lẽ điều duy nhất chúng ta còn mang theo được khi rời bước khỏi chốn nhân gian này là những nghiệp và nhân duyên mà ta đã tạo.

Có duyên gặp gỡ thì nên trân quý, nếu phải chia ly thì xin cứ mỉm cười mà quay gót bước đi. Đời người mấy chục năm, hà tất phải gò bó bản thân mình một cách miễn cưỡng.

Con người chúng ta, cả đời chẳng dễ dàng gì, đến khi nhắm mắt xuôi tay thì mọi thứ đều thành hư ảo. Hãy trân quý những phút giây hiện tại, bạn mới có đủ đầy năng lực để ôm trọn cả ngày mai.

Sống bất định, chỉ có cái chết là chắc chắn!

Thế giới này có hơn 7 tỷ người, nhưng có mấy ai biết được bạn, một người sinh ra và lớn lên, nếu là người bình thường không phải là chính khách gia, doanh nhân nổi tiếng thì họ chỉ quay quần xung quanh vài người bạn và gia đình. Và những người còn lại trên thế giới là con số không đối với ta. Cuộc sống thế giới quan chỉ có bấy nhiêu: gia đình vợ chồng con cái, đồng nghiệp. Và chúng ta tự cho mình là trung tâm của vũ trụ quan với những mối quan hệ hạn hẹp ấy, những ràng buộc chấp thủ ấy và cuộc chơi được & mất lại bắt đầu!

Chúng ta chỉ tồn tại và hiện hữu trong tâm trí và ánh mắt của vài chục người xung quanh và vài mươi năm sau, cuộc sống này rồi sẽ chấm dứt. Nhưng ít có ai đi tìm kiếm con đường khác. Hầu hết là phó mặc cho số phận trôi nổi. Một vài người thành công và khá giả, một số lại thất bại và khốn khổ, và tất cả chỉ vỏn vẹn trong một kiếp nhân sinh ngắn ngủi.

Chúng ta sống cố gắng hơn thua, tranh giành, bon chen …Và rồi khi ta nằm xuống, vài mươi người thân của ta rơi lệ, hay vài trăm người cũng ngậm ngùi. Nhưng chỉ vài ngày sau, vài tháng sau… tất cả lại trở lại bình thường .. và ta đã bốc hơi hoàn toàn!
 
Chuyện gì sau khi ta chết

- Ngày ta tắt thở, người ghét ta, nhảy múa vui mừng; người thương ta, nước mắt rưng rưng.

– Ngày Động Quan…thân thể ta nằm sâu dưới lòng đất. Người ghét ta, nhìn nấm mộ niềm vui hiện rõ. Người thương ta, chẳng nỡ quay đầu nhìn lần cuối.

– Ba tháng sau, thân xác ta đang dần trương sình, bốc mùi hôi thối, thuở còn sống ta vô cùng ghét côn trùng, giờ đây giòi bọ đang nhăm nhi cái thân mà ta cả đời nâng niu, tàn sát sinh mạng để cung phụng cho nó đủ thức ngon, mặc đẹp, đắp vào bao nhiêu tiền của.

– Một năm Sau: Thân thể của ta đã rã tan…nấm mộ của ta mưa bay gió thổi…ngày giỗ ta, họ vui như trẩy hội, mở tiệc hội họp ca nhạc, ăn uống linh đình. Người ghét ta, lâu lâu trong buổi trà dư tửu hậu nhắc đến tên ta… họ vẫn còn bực tức. Người thương ta, khi đêm khuya vắng lặng, khóc thầm rơi lệ tìm ai bày tỏ.

– Vài năm sau: Ta không còn thân thể nữa, chỉ còn lại một nắm xương tàn. Người ghét ta, chỉ nhớ mơ hồ tên ta, họ đã quên mất gương mặt của ta. Người yêu thương ta, khi nhớ về ta có chút trầm lặng. Cuộc sống xô bồ dần dần làm phai mờ đi tất cả.

– Vài Chục Năm Sau…nấm mộ của ta hoang tàn không người nhang khói, quan tài nơi ta nằm đã mục nát, chỉ còn một mảng hoang vu. Người ghét ta, đã già lú cũng quên ta rồi. Người yêu thương ta, cũng tiếp bước ta đi vào nấm mộ.

– Đối Với Thế Giới Này… Ta đã hoàn toàn trở thành hư vô, không ai biết ta từng tồn tại, bạn bè, đồng nghiệp, người thân, mỗi người một nơi, kẻ già, người chết, những gì ta dùng đã mất, những gì ta để lại rơi vào tay kẻ khác. Ta phấn đấu, hơn thua, tranh giành cả đời, cũng không mang theo được nhành cây ngọn cỏ. Tiền tài, gia sản mà ta cố giữ, cố thủ đoạn, mưu mô để có cũng không mang được một phần hư danh, vinh dự hão huyền nào.

Lối rẽ nào khác?

Trong thế giới này, nếu có những người có trí tuệ phân định, quyết tâm không chấp nhận số phận an bày. Tìm cầu một con đường khác. Con đường giải thoát thì đó là những Phượt thủ anh hùng. Vượt ngược dòng thác để đi tìm chân lý. Trên thế gian là những thứ biến hoại không bền vững thì chắc chắn sẽ có con đường vĩnh hằng. Con đường mà Đức Phật đã tìm ra 25 thế kỷ về trước. Con đường giải thoát vòng luân hồi sinh tử!

Hãy nhìn như bọt nước,
Hãy nhìn như cảnh huyển!
Quán nhìn đời như vậy,
Thần chết không bắt gặp.

(Dhammapada)