Trời không thể mưa hoài, người không thể nghèo mãi

Lúc có tiền, đừng khinh thường người khác. Khi hết tiền, đừng xem thường bản thân.

Lúc có thế, đừng dương dương tự đắc. Khi thất thế, đừng thất vọng não nề.

Nên nhớ: trời không thể mưa suốt tháng, người không thể nghèo cả đời. Núi không thể nắng quanh năm, mình không thể khổ suốt kiếp.

Giàu sang không bao giờ là vĩnh viễn, nghèo khó cũng không thể thâm căn, chỉ cần có ý chí thì kiểu gì cũng thay đổi được. Có người lưu trú thì không lo núi vắng vẻ, chăm chỉ trồng cây thì đồi trọc cũng thành non xanh.

Khi qua lại với nhau cần nên nhớ: nhà người giàu có thế nào cũng khó lòng ăn không dù một bát cháo trắng, đừng có ý bám víu, nịnh nọt. Người ta quyền thế đến đâu cũng không thể giúp mình miễn phí lần nào, khỏi tốn công tâng bốc, bợ đỡ.

Làm người, dù không có phong cách cũng đừng đánh mất cốt cách. Nên dựa vào bản lĩnh của mình để ăn cơm, dựa vào năng lực bản thân mà vượt khó.

Cuộc sống vất vả chút không sao, lòng bình an là được. Khó khăn chút không sao, có tiến bộ thì cứ tiếp tục cố gắng. Đường trên núi tuy khó đi, nhưng phía trước có phong cảnh để ngắm. Có gieo trồng mới có cái thu hoạch, nhà nghèo mấy rồi cũng sẽ thoát ra.

Đời một người như thế nào, đều do sự kiên trì quyết định. Muốn sống đẹp một chút thì phải xông pha cống hiến. Muốn rạng danh một chút thì phải cố gắng cần cù. Muốn nở mặt với đời thì dựa vào chính mình, đừng mong chờ ai cả. Muốn cuộc sống đủ đầy ngoài may mắn ra, cần hết sức nỗ lực.


(Suối Thông)