Câu chuyện hai anh em leo 80 tầng lầu

     Có hai anh em nọ nhà ở trên tầng 80 của một khu chung cư.

     Một hôm, họ đi du lịch về và phát hiện ra toàn khu chung cư đã bị cắt điện. Khi ấy, họ đều khệ nệ vác chiếc ba lô to kềnh càng trên lưng, nhưng ngoài đi thang bộ ra thì họ hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác.

     Hai anh em nghiến răng nghiến lợi vác hai chiếc ba lô du lịch lên đến tầng 20. Cả hai đều thấm mệt nên thống nhất để tạm hai chiếc ba lô ở đây, khi nào có điện thì đi thang máy xuống lấy. Sau đó, hai người tiếp tục đi lên, vì không còn ba lô nên họ cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

     Hai người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ. Khi lên đến tầng 40, họ thực sự không trụ nổi nữa, nên đành ngồi bệt xuống thở dốc. Nghĩ đến việc còn tận 40 tầng nữa, hai anh em bắt đầu chỉ trích lẫn nhau vì cứ cố chấp để đến mức rơi vào tình cảnh trớ trêu này.

     Sau một hồi nghỉ ngơi, hai người lại tiếp tục hành trình, nhưng họ vừa đi vừa cãi nhau nên hết sức mệt mỏi. Lên đến tầng 60, chẳng còn sức để cãi cọ nữa, họ đành im lặng, cắm đầu leo lên tiếp chặng đường dài phía trước.



     Cuối cùng, trải qua bao vất vả, hai anh em cũng về đến nhà. Leo hết 80 tầng lầu thật không hề đơn giản chút nào. Thế nhưng, họ còn chưa kịp vui sướng vì đã hoàn thành mục tiêu thì lại phát hiện ra sự thật trái ngang: chìa khóa nhà vẫn để ở trong chiếc ba lô vứt tại tầng 20…

     Câu chuyện này tưởng chừng rất đơn giản, nhưng lại phản ánh rất chân thực về cuộc đời của con người. Trước năm 20 tuổi, chúng ta luôn sống trong áp lực kì vọng của phụ huynh và thầy cô giáo, khi ấy năng lực bản thân còn hạn chế, tính cách còn chưa đủ trưởng thành, vì vậy mà mọi bước đi đều không vững vàng.

     Sau tuổi  20, chúng ta được rũ bỏ mọi áp lực đè nặng bấy lâu, dốc hết tâm sức theo đuổi đam mê và khát vọng, 20 năm thanh xuân trôi qua vui vẻ và nhanh chóng như vậy đấy. 

     Khi 40 tuổi, chúng ta sẽ cảm nhận được tuổi thanh xuân đã rời bỏ mình và không khỏi cảm thấy hối hận, nuối tiếc những việc còn chưa làm được, thế là chúng ta bắt đầu oán giận điều này, trách móc điều kia…Cứ như vậy, 20 năm tiếp đó lại nhanh chóng trôi đi.

     Đến lúc 60 tuổi, chúng ta tự biết quãng thời gian còn lại không nhiều, mới biết tự nhủ lòng đừng oán trách, luyến tiếc điều gì nữa, đồng thời phải biết trân trọng mỗi ngày đang dần trôi qua, âm thầm đi những bước cuối cùng của cuộc đời.

     Cho tới những năm cuối cùng, chúng ta bỗng thảng thốt nhận ra nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành và đau xót nhận ra rằng, những mơ ước, nhiệt huyết của bản thân đều để hết ở tuổi 20 kia mất rồi...

     Thời gian chẳng đợi chờ ai bao giờ, đó là quy luật tất yếu của cuộc sống. Thế nên, thay vì ngồi trách móc hay luyến tiếc cho những gì đã qua, chúng ta nên có cái nhìn tích cực vào những điều trước mắt. Trân trọng từng giây phúc mà cuộc sống đã ban tặng, sống một cuộc đời có ý nghĩa, đó chính là mục tiêu mà mỗi người nên đặt ra cho mình.

Theo Shuishuai