CHỮ NHẪN CỦA NGƯỜI NAY

Có câu chuyện về một người Mỹ, có một cô con nuôi gốc Việt ở với ông từ hồi còn bé, nhưng cô ấy vẫn nói tiếng Việt như một người Việt Nam thuần túy.
 
Sau khi học xong đại học, cô kể với tôi rằng: Ở với bố nuôi từ bé đến lúc trưởng thành, nhưng cô chỉ mới hiểu được ông khoảng vài năm nay. Ấy là một hôm, bố nuôi cô đến đón cô về nhà. Trời mùa đông tuyết giá có một người da đen xin quá giang, và ông đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ để đưa người da đen đến nơi anh ta nhờ. Lúc xuống xe, thay vì một lời cám ơn thì người này lại lên tiếng chửi đổng. Cô tỏ ý bực mình với bố, nhưng ông lại an ủi cô: “Làm bất cứ điều gì cho người khác, không nên chờ đợi một lời cám ơn, thì việc mình giúp đỡ mới có ý nghĩa. Con không nên quan tâm tới thái độ của người đó, thì trong lòng sẽ được thoải mái hơn”.
 
Ông bố nuôi của cô đúng là một vị Bồ Tát. Tấm lòng vị tha của ông thật hiếm có.

Thái độ của ông đã thay đổi cô gái, giúp cô có quan niệm sâu sắc hơn về tình yêu đối với mọi người chung quanh.
 
Đa số chúng ta khi giúp đỡ một ai đó, thường chờ đợi một thái độ biết ơn, hoặc ít nhất là một lời cám ơn từ họ, cho dù biết rằng đó có thể chỉ là một câu nói xã giao đầu môi. Có những sự giúp đỡ to lớn, quan trong hơn, đem đến lợi ích cho người được giúp đỡ, thì nếu không biết thể hiện sự cám ơn, kẻ nhận được sự giúp đỡ đó sẽ được xem như là môt người vô ơn. 

Trong cái thế giới mà con người bon chen nhau từng chút lợi danh, tranh nhau từng chút vật chất, kèn cựa nhau từng lời nói, có người không quan tâm về một thái độ biết ơn như ông bố nuôi trong câu chuyện kể trên, thì quả là hiếm. Nghe thì thật đơn giản, nghĩ mình có thể làm được, nhưng thực tế không đơn giản như vậy. Có  lần, tôi đang lái xe trên đường phố cùng con gái. Bỗng một chiếc xe từ trong lề đường đâm ra một cách bất ngờ, làm tôi hốt hoảng phải lách ra để tránh. May là đường vắng ở phía bên ngoài không có xe, nên không gặp phải chuyện gì. Sau cơn hốt hoảng là một sự tức giận, và tôi cố vượt lên để có thể biểu lộ một sự tức giận nào đó với người lái xe kia. Đến khi song song với cái xe nọ, thì mới hay người lái xe kia là một người phụ nữ chở một đứa bé. Có lẽ biết tôi giận dữ, nên bà ta nở nụ cười tỏ ý xin lỗi. Tôi cũng bất giác mĩm cười trả và bao nhiêu cơn giận tiêu tan. Tôi nghĩ ngay đến một trường hợp, giả sử người lái xe không phải là người đàn bà chở con, mà là một kẻ hung bạo, thử hỏi tôi phải làm gì. Tôi nhìn qua con gái ngồi bên cạnh và cảm thấy xấu hổ vì sự nóng giận thiếu ý thức của mình. Nếu có thể kềm giữ được cơn giận của mình thì hay biết bao. Cũng thế, nếu có thể không bận tâm trước một cử chỉ vô ơn của một người khác, thì mình cũng sẽ thoải mái biết bao.

Tôi nhớ đến một câu chuyện về một người lái xe trên xa lộ. Một chiếc xe phía sau bóp còi qua mặt và ép anh ta vào lề. Sự tức giận làm anh ta không kềm chế được, anh tăng tốc vượt lên trước và thắng lại, đứng giữa đường chờ chiếc xe kia. Nhưng anh ta chỉ vừa ra khỏi xe thì chiếc xe kia đã húc vào anh ta trước sự chứng kiến của vợ con anh đang ngồi trong xe.

Một chữ Nhẫn đơn giản nhưng không thể nào làm được.

Tôi quả thực hâm mộ ông bố nuôi người Mỹ kia vô cùng. Người ta vô cớ chửi mình, cũng có thể nhẫn nhịn xem có nguyên nhân nào không. Đàng này làm ơn, giúp đỡ người ta, mà lại bị chửi, nhịn được thì quả là Bồ Tát đã điều phục được bản ngã.

Trịnh Công Sơn cũng từng nói về chữ nhẫn “Ban đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung, nhìn đường đi của kiến, để biết về sự nhẫn nhục ...” và lòng nhẫn nhịn đã giúp ông thoát ra được rất nhiều nổi ưu phiền.

Riêng tôi, tôi đã học cái đức tính này bằng một cách đơn giản. Có một người xúc phạm mình, điều hay nhất phải làm là “hoãn“ lại phản ứng của mình càng lâu càng tốt.

Trong thời gian này có thể chiêm nghiệm vì sao người ta xúc phạm mình. Càng lâu thì cơn giận dữ của mình nguội dần và có thể tan biến đi lúc nào không hay.

“Nhịn một lần, gió yên sóng lặn. Lùi một bước, biển rộng trời cao.”.

Để sống an lạc trong cuộc đời này, cần lắm một chữ Nhẫn.

(Hoàng Tá Thích - Tạp Chí Văn Hóa Phật Giáo)