Chuyện Chiếc Lá

 
Đang quét lá ngoài sân, chú tiểu lớn tiếng gọi: sư huynh ơi! Hôm nay em xem trên mạng có người sao chép bài viết của sư huynh để đăng đó.
 
- Thế à! Cho anh gửi lời cảm ơn họ nhé!
 
- Sao thế ạ?
 
- Còn sao nữa! Họ đã giúp anh gửi một thông điệp ý nghĩa đến mọi người rồi, phải cảm ơn họ chứ! Hơn nữa, nào có thứ gì là của mình đâu chứ! Từ khi sinh ra cho đến bây giờ hoàn toàn là mượn hết, mượn hơi ấm của cha, tình thương của mẹ, cái chữ của thầy cô, điều hay từ xã hội lẫn bạn bè…ngay cả hơi thở này cũng mượn nốt. Như chiếc lá này , từ một nụ non đến khi vàng rơi xuống đất là mượn các chất từ cây hút trong lòng đất mà sinh trưởng, rồi già và rơi rụng nhường chỗ cho mầm non vươn nở.
Đời người cũng thế, sinh ra rồi trưởng thành, già đi rồi chết, có điều gì cảm ngộ được từ nhân sinh thì nói ra để dành cho đời sau học tập, cứ thế lưu truyền mãi.
 
Vậy nên, triết lý nhân sinh khắp mọi nơi, ở trong từng lá cây, ngọn cỏ. Nếu ta có tâm muốn học thì lá cây, ngọn cỏ cũng là bậc thầy của ta đó.
 
- Ủa, lá cây, ngọn cỏ là thầy của mình sao?
 
- Sao em lại ngạc nhiên thế ! Nhìn lá cây rụng xuống ta thấy nhân sinh vô thường, mạng sống mong manh để ta biết sống cho trọn vẹn và trân quý những gì đang có. Nhìn ngọn cỏ phất phơ trước gió ta hiểu được cách sống uyển chuyển tùy duyên và sẽ không để lại muộn phiền cho ai cả. Chính lá cây, ngọn cỏ dạy ta những bài học tuyệt vời, vậy nó chẳng phải thầy ta thì là gì?
 
- Dạ ! em hiểu rồi.
 
- À này, từ nay về sau bất kể là thứ gì đi nữa, em cũng đừng nghĩ nó thuộc về mình. Đặc biệt là tri thức. Vì biển tri thức là vô bờ, nếu ta may mắn hiểu được một điều gì đó có ý nghĩa thì hãy đem chia sẻ cho mọi người cùng biết. Phải tôn trọng mọi người và tuyệt đối đừng cho rằng mình giỏi hơn bất kỳ ai. Vì hôm nay có thể họ chưa biết nhưng ngày mai là một đích đến không ngờ đó em…
 
- Dạ, em biết rồi. Cảm ơn sư huynh!
 
- Hihi ... cảm ơn gì chứ. Đi đổ rác đi nào...
 
Sưu tầm