Cuộc chơi thẩm mỹ

Tôi có một cô bạn mới đi phẫu thuật thẩm mỹ. Bạn rất hạnh phúc và hài lòng với diện mạo mới của mình. Tôi có hỏi bạn sẽ tiếp tục hay dừng lại việc phẫu thuật. Bạn nói tạm thời sẽ dừng nhưng sau này nếu thấy không ưng sẽ tiếp tục thực hiện thêm vài ca nữa.

Con người sinh ra ai cũng mong muốn mình có một khuôn mặt đẹp. Không ai có thể phủ nhận những lợi thế khi bạn có một dung mạo khả ái. Chẳng phải tự nhiên mà trên các trang tuyển dụng luôn có một yêu cầu đồng nhất ở một vài lĩnh vực là ưu tiên những ứng viên có khuôn mặt ưa nhìn.

Trước đây, khi đất nước đang trong giai đoạn khó khăn, ông bà ta chỉ mong được ăn no mặc ấm. Ngày nay, điều chúng ta hướng tới không chỉ là ăn ngon mặc đẹp mà là được ăn sung mặc sướng. Việc xã hội phát triển quá nhanh chóng vô tình mở ra một vấn đề mới, đó là việc phẫu thuật thẩm mỹ hay như nhiều người vẫn thường châm biếm xã hội đang bắt đầu quá trình “nhân bản hữu tính”.

Hàng ngày trên các phương tiện truyền thông, có lẽ không khó để tìm thấy những quảng cáo tắm trắng, nâng mũi S-line, sửa cằm V-line… tự nhiên, không đau và đi kèm là khuôn mặt của một cô người mẫu xinh xắn. Chính bạn tôi cũng phải thú nhận việc xem quảng cáo nhiều lần khiến bạn tự chán ghét khuôn mặt mình và quyết định “đập đi làm lại”.

Bạn tôi là một cô gái ưa nhìn và có nụ cười rất duyên. Ấy vậy, đùng một cái bạn đưa ra quyết định phẫu thuật, bỏ ngoài tai mọi lời can ngăn của cha mẹ khi biết những rủi ro có thể xảy ra. Tôi cũng khuyên bạn nên nghĩ kỹ lại nhưng bạn tôi kiên quyết không nghe.

Cuối cùng bạn tôi cũng có một khuôn mặt xinh đẹp như hàng trăm cô gái khác, khuôn mặt bầu bĩnh đã được gọt tỉa để trở nên V-line đúng mốt, mất cả nụ cười duyên ngày nào. Tôi nhìn mà chẳng nhận ra bạn, chỉ thấy một cảm giác xa lạ như đang gặp một cô người mẫu vốn xuất hiện trên quảng cáo ở các trang báo tôi vẫn thường xem. Thật tiếc thay!

Nhìn khuôn mặt của bạn, tôi lại nhớ đến lời Phật dạy và quán về thân xác vô thường Hạnh phúc này rồi cũng sẽ vơi, tất cả rồi sẽ tàn phai theo năm tháng, đôi tay ngà kia rồi sẽ cằn cỗi như một cành khô, mắt long lanh ngày nào rồi cũng mờ dần theo thời gian…”

Như giọt sương mai lấp lánh đọng lại nơi đầu lá, rồi cũng vỡ tan khi bình minh đến. Một bình hoa tuyệt đẹp làm mê hoặc lòng người rồi cũng biến thành rác sau vài ngày. Vạn pháp thế gian này đều mong manh, vô thường.

Mỗi khi đi qua bệnh viện K, khuôn mặt xanh xao vàng vọt của các những bệnh nhân ung thu luôn khiến tôi suy ngẫm. Có cô gái chỉ trạc tuổi tôi, cô có nét mặt thanh tú cùng đôi mắt tinh anh nhưng mái đầu đã rụng hết tóc vì những đợt xạ trị.

Trong Kinh Kim Cang có viết: “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng”. Nghĩa là mọi hiện tượng, sự vật mà chúng ta cảm nhận hay thấy biết được bằng các giác quan đều vô thường và giả tạm.

Tất nhiên, phẫu thuật thẩm mỹ không phải là một việc làm sai trái. Bởi có những người bị bất lợi về ngoại hình, nhờ được phẫu thuật thẩm mỹ mà cuộc đời họ bước sang một trang mới, họ thấy tự tin và sống tích cực hơn.

Điều kỳ lạ ở đây là có những bạn dù may mắn sở hữu một dung mạo ưa nhìn nhưng vẫn lao vào thẩm mỹ, không chỉ một mà nhiều lần, bị ám ảnh bởi những tiêu chuẩn về sắc đẹp do truyền thông, mạng xã hội vẽ lên. Đôi khi phẫu thuật thẩm mỹ cũng giống như chất gây nghiện. Lâu lâu nhìn mặt lại thấy không ưng chỗ này chỗ nọ rồi lại tiếp tục công cuộc làm đẹp. Nếu không làm sẽ thấy bứt rứt, khó chịu. Tôi đã gặp rất nhiều trường hợp mới đầu chỉ sửa mũi hay cằm một chút cho mặt gọn để trông xinh hơn, sau rồi nghiện lại sửa tiếp mắt đến môi rồi đến trán. Cứ làm mãi làm mãi, hết tiền thì lại vay để làm. Quanh quẩn không tìm thấy lối thoát và để lại nhiều hệ luỵ đáng tiếc.

Trong Kinh Kim Cang, ngài Tu Bồ Đề hỏi Phật lấy cái gì để tâm nương tựa vào, để nó luôn bình an? Phật dạy: Hãy lấy cái không mà nương tựa. Đừng nương tựa vào bất cứ điều gì bên ngoài, đó là sắc đẹp, tiền tài, danh vọng. Bởi nó vốn bị chi phối theo quy luật vô thường, nếu nương tựa ta chỉ mãi trầm luân trong sự khổ đau.

Hôm nay còn trẻ còn đẹp, còn phẫu thuật được thì ta còn cảm thấy hạnh phúc, nhưng rồi sẽ đến lúc thời gian, vô thường sẽ làm méo mó tất cả những vẻ đẹp bề ngoài mà ta hằng tôn thờ. Lúc đó chỉ còn lại sự đau khổ và tiếc nuối.

Bởi vậy, đừng nương tựa vào bất kì điều gì bên ngoài bởi nó đều không bền vững. Chúng ta có thể thấy hạnh phúc, thỏa mãn với sắc đẹp, danh vọng của hiện tại trong chốc lát hay vài tháng, thậm chí vài năm, nhưng rồi lại cảm thấy chưa đủ và sinh tâm não phiền. Cứ liên tục chạy theo thứ hạnh phúc ảo dễ vỡ đó quả thực không phải cách sống của người trí.

Đức Phật dạy cái thân vật chất này là bất tịnh, chỉ chứa đầy những thứ nhớp nhơ, bẩn thỉu, ai cũng như ai, kẻ giàu hay người nghèo cũng vậy. Không ai khác nhau, đều đồng một thể. Nhưng không vì thế mà chúng ta ruồng rẫy, ghét bỏ hay tàn phá nó bởi “Thân người khó được, Phật pháp khó nghe”.

Chúng ta vẫn cần nuôi dưỡng, chăm sóc và nương vào tấm thân này để học tập, làm việc, để bước đi trên hành trình giải thoát. Nhưng cần nuôi dưỡng trong sự tỉnh thức chứ không phải tôn sùng nó, ngưỡng vọng và bám chấp.

Cô bạn của tôi vừa gọi điện than thở về việc mũi bị sưng và cằm bị lệch do vận động mạnh, chuẩn bị bước vào một “cuộc chơi” mới. Không biết “cuộc chơi” này khi nào mới kết thúc, phần thắng sẽ thuộc về ai. Chỉ biết trên đời, đúng là cái gì cũng có giá của nó!


(Diệu Âm Minh Tâm)