Điều quý nhất trong đời bạn là gì?

Nếu đánh mất một cái gì đó quý nhất trong đời, bạn sẽ như thế nào?

Trên đường đi ra xe trong một ngày lạnh giá, bất chợt tôi nghe tiếng khóc của người vô gia cư ven đường. Người vô gia cư khóc như một đứa trẻ và đã làm tôi dừng lại.

"Tại sao ông khóc? Ông có sao không?". Tôi khẽ hỏi.
 
"Không, tôi không sao hết". Người vô gia cư trả lời với đôi mắt đượm buồn, đầy nước mắt.
 
Cách trả lời của ông làm tôi không thể nào bỏ đi được. Tôi ngồi xuống, tiếp tục hỏi ông nêu ông cần sự giúp đỡ. Do dự một tí, ông bắt đầu nói, và một câu chuyện được mở ra...
 
Ông đã từng là một bác sĩ giải phẫu tim giỏi trong thành phố. Ông có một người vợ và hai người con gái xinh đẹp. Trong một đêm chở gia đình đi ăn tối, gia đình ông bị tai nạn xe.  Một điều đau lòng là tai nạn đó đã cướp đi người vợ ông luôn yêu thương cùng với hai người con gái, nhưng ông lại sống sót.

Vì không chịu nổi sự mất mát quá to lớn, cùng với sự ray rức hàng ngày là chính ông là người có lỗi trong tai nạn, ông đã không thể tha thứ cho mình và cũng không thể tập trung được trong công việc của mình. Ông dường như đã không đủ sức đảm nhiệm những ca giải phẫu lớn. Cuối cùng ông phải từ bỏ vai trò bác sĩ của mình. Ông buông xuôi, đánh mất công việc, bỏ lại nhà cửa, tất cả mọi thứ sau lưng.  Rồi ông thành người vô gia cư.
 
Ông lang thang, nay đây mai đó, nhưng bên ông, ông luôn mang theo một tấm hình gia đình gồm ông, người vợ và hai người con gái.  Tấm hình này là món đồ cuối cùng, quý nhất trên đời còn sót lại. Nhưng khi giá lạnh dưới chân cầu, những đêm không ngủ được, ông lấy ra ngắm, rồi nhớ về gia đình hạnh phúc của mình.
 
Hai hôm trước, trong khi đến khu nhà dành cho người vô gia cư để tắm rửa và ăn, một người vô gia cư nào đó đã đánh cắp chiếc bóp của ông cùng với tấm hình vô giá đó. Ông đã đi khắp nơi để hỏi ai đã lấy, nếu lấy, cứ giữ lại chiếc bóp, nhưng hãy trả lại tấm hình cho ông. Ông không cần gì hết, chỉ cần tấm hình. Nhưng tất cả chỉ là trong sự tuyệt vọng. Ông đã cô đơn, nhớ về gia đình và ngồi khóc trong hai ngày.

Đối với chúng ta, một món đồ nào đó có thể có giá trị nhỏ, nhưng với người khác nó lại có giá trị rất lớn, không thể thay thế được. Lấy đi thứ đáng giá duy nhất của họ là việc làm hoàn toàn sai. 
 
Thời tôi lớn lên, ký ức luôn theo tôi là những đêm bị cúp điện triền miên, nào là Maika - cô bé từ trên trời rơi xuống, Hãy đợi đấy,  Người nông dân nổi dậy... Khi đó, những tâm hồn trong sáng, hồn nhiên luôn suy nghĩ bên ác là bên địch, bên thiện là bên mình. Trong lớp học chúng tôi luôn tranh luận về đề tài "Lấy của người giàu, chia cho người nghèo.",  để rồi kết luận, và được dạy là lấy của người giàu chia cho người nghèo là đúng, chấp nhận được.  Không, không phải vậy. Lấy một cái gì đó của người khác là hoàn toàn sai trái.
 
Trên cuộc đời này, không có gì tồn tại mãi mãi.  Hãy trân trọng những gì xung quanh bạn mà bạn đang có. Những chiều đi làm về mệt mỏi, hãy dành những giây phút quý báu cho gia đình. Hãy ngồi ăn cơm chiều, nói chuyện với người vợ, người chồng và những người con của mình. Bởi vì rằng, những giây phút quý giá đó sẽ trôi qua, có thể mất và không lấy lại được. 

Sưu tầm