Gửi những người phiền muộn

Gửi người không thể nào dừng lo lắng người khác nghĩ về mình thế nào

Bạn không thể đánh đổi bất cứ thứ gì trong cuộc đời mình với người khác. Mỗi người phải sống cuộc đời riêng của mình.

Đừng phí thời gian suy xét xem ai là người tài giỏi nhất.

Mắt không nói, “Chúng tôi thấp hơn, nhưng thấy nhiều hơn”. Chân mày không trả lời, “Đúng, chúng tôi không thấy gì, nhưng chúng tôi ở cao hơn”.

Mũi không thể thay mắt, và miệng không thể thay cho tai.

Mọi thứ đều có nhiệm vụ riêng của mình, mà không gì trong vũ trụ có thể thay thế.


Gửi người đang đau khổ vì bị lường gạt

Chúng sinh nhận lầm cái đưa đến bất hạnh là hạnh phúc, và than khóc vì một bất hạnh hoàn toàn không hẳn là bất hạnh. Tất cả chúng ta đều biết là một đứa trẻ đang khóc có thể biến nước mắt thành tiếng cười khi bạn cho nó cái bánh. Cái mà những kẻ phàm phu như chúng ta gọi là hạnh phúc cũng không hơn thế bao nhiêu. Đôi lúc bạn cần tát vào mặt mình để tự hỏi một cách nghiêm túc: Những điều bạn được hay mất có thực sự đáng được bạn reo hò hay than khóc như thế không?

Sớm muộn gì mọi người cũng bắt đầu chỉ nghĩ cho riêng mình. Bạn nói, “Tốt quá!”. Nhưng cái gì tốt?  Nó chỉ tốt cho bản thân bạn, thế thôi.

Người có nhiều tham muốn rất dễ bị lường gạt. Ngay cả những kẻ lừa phỉnh đại tài nhất cũng không mong được gì từ người không có lòng tham muốn.


Gửi người lận đận trên đường công danh

Lúc lâm chung và bạn nhìn lại cuộc đời mình, bạn sẽ thấy những thứ này không đáng chi.

May mắn hay xui xẻo, tốt hay xấu - không phải tất cả đều như bạn thấy. Cũng không phải giống như bạn nghĩ đâu. Trong phúc có hoạ và ngược lại
. Bạn cần phải vượt lên trên may mắn hay bất hạnh, tốt hay xấu.

Đau khổ không là gì hơn là cái khổ ta tự tạo ra cho bản thân.


Gửi người với tâm bất an đang cố hết sức để được an tâm

Tâm bạn không an vì bạn đang chạy theo lý tưởng của một tâm hoàn toàn an tịnh. Đó là đi thụt lùi. Hãy theo dõi tâm trong từng giây phút, dầu nó có loạn động đến thế nào. Ta chỉ có thể đạt được tâm an lạc rộng lớn khi thực hành với tâm loạn động này.

Khi sân cuối cùng được chấp nhận là tâm sân, thì tâm sẽ an lạc.


(Thiền sư Kodo Sawaki)