Lời sám hối không muộn màng của người mẹ lỗi lầm

Các con yêu quý của mẹ!

Hôm nay mẹ đặt bút viết lá thư này, nhưng mẹ chẳng những không biết tên của các con, mà ngay đến các con là trai hay gái mẹ cũng không biết nữa! Mẹ chỉ có thể gọi các con là “bé hai, bé năm”. Nói cho cùng, việc này đều là lỗi tại cha mẹ.

Bốn mươi mốt năm về trước, mẹ và cha của các con chỉ mới kết hôn được ba năm, thì mẹ có thai lần thứ nhì - tức là có thai bé hai, trong lòng rất lấy làm khó chịu. Lúc đó mẹ còn chưa học hiểu Phật pháp, chẳng biết lẽ phải đạo lý. Vì vô minh phiền não, mẹ đã tạo ra nghiệp tội to lớn là đi phá thai. Sai lầm này làm mẹ nghìn đời ân hận. Sau khi giải phẫu, trong cơn hôn mê, mẹ chiêm bao thấy mình đã chết nằm trên giường, lại còn gặp bà nội của các con. Bà nói: “Nếu con sớm biết trước chuyện như vậy, thì con không nên phá thai!”. Cho nên lúc đó mẹ đã từ cửa tử thần trở về! Cảnh tượng trong giấc mơ đó đến nay vẫn còn rõ mồn một trong tâm trí mẹ như mới vừa xảy ra.

 

Ba năm sau, mẹ lại có thai lần thứ năm - tức là có thai bé năm, lúc đó mẹ cũng chưa học Phật pháp, không biết là hễ khi có thai, thì không được than phiền, nhất định phải chịu trách nhiệm sinh con và nuôi dạy con khôn lớn; bởi vì đây là nghiệp mình tạo, tự mình phải gánh lấy. Nhưng vào lúc đó, mẹ chẳng rõ đạo lý, đối với sự xuất hiện của con mẹ lại sinh phiền não dữ dội. Bởi vì 2 chị, 1 anh của con đều còn nhỏ, cuộc sống mưu sinh quá vất vả. Cho nên, mẹ lại đi phá thai lần nữa, lại thêm lần nữa tạo nghiệp tội!

Sau này, mẹ rất may mắn có cơ hội gặp thiện hữu tri thức, mẹ bắt đầu học hỏi Phật pháp, gần gũi đạo tràng chính pháp, lúc đó mẹ mới biết cần tu hành mỗi ngày, sám hối, niệm Phật... theo thời khóa thường ngày. Ngoài sự hồi hướng cho các con ra, mẹ cũng vì các con mà làm mọi công đức thiện lành. Thí dụ: lập bài vị siêu độ, vì các con thọ U Minh Giới, phóng sinh, ăn chay, cúng dàng..., hy vọng các con sớm có ngày lìa khổ được vui, sinh về thế giới Cực Lạc.

Hiện giờ mẹ đã ngoài sáu mươi tuổi rồi. Năm ngoái, bác sĩ chẩn đoán mẹ bị ung thư, mẹ biết đây là báo ứng chín mùi do gây nhân giết hại thai bào, cần phải bình thản thọ nhận. Có lẽ nhờ học Phật pháp và nhờ nương vào sự gia hộ của chư Phật và Bồ Tát, tuy mẹ vướng bệnh ung thư mà không bị đau đớn, cho đến việc giải phẫu mổ xẻ, cũng thấy bình an. Hơn một năm nay, mẹ có thể sinh hoạt bình thường, như mọi người khác. Cho nên, mẹ thật sự tín tâm vào sự nhiệm màu của Phật pháp!

Mẹ có một người bà con, bà cũng là phụ nữ có nghề nghiệp ổn định, tính tình nhu mì ôn thuận, nhưng chẳng hiểu Phật pháp. Bà đã từng phá thai chẳng biết mấy lần, về sau bà bị chứng ung thư, u bướu nổi cục đầy khắp thân mình, khổ sở khôn xiết, bệnh tình nghiêm trọng. Các bác sĩ đành chịu bó tay, sau đó bà qua đời lúc chỉ mới 45 tuổi.


Các con yêu quý! Mẹ ngàn lần xin lỗi các con! Xin tha thứ cho sự vô minh của mẹ, chính mẹ đã cướp đoạt mất cơ hội được làm người của các con! Mẹ phát nguyện đời đời kiếp kiếp sẽ xuất gia tu đạo, không phiền não bởi gia duyên ràng buộc, để không tạo những thứ nghiệp tội này. Mẹ cũng sẽ đem công đức của sự tu tập hồi hướng cho các con. Lại thỉnh cầu Đức Phật A Di Đà từ bi tiếp dẫn các con về cõi Tịnh độ An Lạc của Ngài. Mong nguyện vọng hai chữ “Phá Thai” sẽ xóa bỏ khỏi hẳn cõi thế gian này, và khắp thiên hạ mọi sinh linh đều được lìa khổ an vui!


(Nguyên tác: “Thai nhi vô tội – Innocent Little Ghosts”

Tác giả: Hòa thượng Tuyên Hóa)