Tri ân cuộc sống

Cuối tuần vừa rồi, buồn bực chuyện công việc kinh doanh gặp khó khăn, tôi ngồi café ‘xả stress’ với một người bạn cũ lâu không gặp mặt. Sau một hồi ôn lại kỷ niệm thời đại học, chuyện gia đình, công việc, anh thông báo với tôi bằng giọng nói rất phấn khởi rằng tháng trước mới đi khám bệnh và được biết bị lao phổi và hiện đang điều trị. Ngạc nhiên vì trông anh rất lạc quan yêu đời, chẳng tỏ vẻ buồn bã chút nào, tôi thắc mắc: ‘Sao kể chuyện bị bệnh mà hồ hởi thế ?’

Anh cười: ‘Mấy tháng trước, tôi thấy sức khỏe có nhiều triệu chứng bất thường nhưng sợ không dám đi bệnh viện, tự tìm hiểu trên mạng tôi thấy bệnh của mình có nhiều biểu hiện giống ung thư. Cả tháng trời tôi lo lắng mất ăn mất ngủ, tinh thần xuống lắm. Sau nhiều lần trì hoãn, mãi mới đi xét nghiệm. Hóa ra tình hình không đến nỗi bị đát như mình nghĩ, nên nhận được giấy báo bị bệnh lao mà vui như Tết vì có cảm giác như thoát được án tử. ’Không những vậy, anh chia sẻ thêm rằng, một điều khá ‘khôi hài’ là giờ đây anh thậm chí cảm thấy hạnh phúc hơn trước nhiều, kể cả trước khi anh biết mình bị bệnh.

Câu trả lời của anh làm tôi giật mình, nó khiến tôi suy ngẫm về cuộc sống, về hạnh phúc mình đang có.

Tôi có một cuộc sống khá ổn định, không dư dả nhưng cũng chẳng đến mức thiếu thốn, sức khỏe cũng khá tốt, nhưng ít khi nghĩ về những điều này như những món quà quý giá mà coi đó là lẽ đương nhiên ai cũng phải có. Và tôi, có lẽ cũng như hầu hết mọi người luôn mong muốn và ước ao những điều to tát hơn.

Tất nhiên,cuộc sống luôn cần những ước mơ. Nhưng chúng ta rất dễ bị nó cuốn đi và bỏ lỡ hạnh phúc sẵn có. Thật ra, chúng ta có đầy đủ mọi điều kiện để vui, để biết ơn và hân hưởng hạnh phúc ngay trong giây phút này.

Thường chỉ đến khi phải đối diện với cái chết, với những mất mát lớn lao, người ta mới bừng tỉnh nhận ra những gì mình đang có. Những bài học miễn phí dường như chưa ‘đủ độ phê’ khiến ta thay đổi hay ‘ngộ’ ra một điều gì đó, và thường khi chúng ta thực sự nhận ra được điều đó thì đã quá muộn. Tế bào ung thư đã di căn, hôn nhân đã đổ vỡ, quỹ thời gian đã gần hết…. Vì thế mà ai đó đã từng nói rằng ‘con người là loài động vật thông minh nhất nhưng cũng là động vật ngu ngốc nhất’ bởi ‘thân lừa ưa nặng’, cứ phải ‘ăn đòn thật đau’, trả giá thật đắt mới chịu thay đổi  - thay đổi thái độ sống, thay đổi lối sống.

Tôi chợt nhận ra mình quá may mắn và hiểu tại sao anh bạn tôi có nhiều lý do để ‘ăn mừng’ khi biết mình bị bệnh lao.

Hạnh phúc là khi chúng ta biết trân trọng tri ân và bằng lòng với những gì mình đang có.

Quang Minh