Duyên nợ vợ chồng – phải chăng có từ kiếp trước?

Cổ nhân có câu ‘Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng’. Quả thật, trong cuộc sống, chúng ta được gặp nhau nơi này cũng nhờ một chữ Duyên.

Có khi nào bạn ngẫm lại và thấy có những khoảnh khắc ‘tình cờ’ kỳ lạ khiến chúng ta có mặt trong đời sống của nhau rồi trở thành tri âm tri kỷ,…như lời một câu hát nổi tiếng ‘Nếu ngày ấy, vào một phút giây khác, có chắc mình trông thấy nhau?…’.

Hai người từ hai phương trời xa xôi bỗng hạnh ngộ rồi kết duyên vợ chồng. Phải chăng đó là sự ngẫu nhiên tình cờ? Là ‘sự sắp đặt của số phận’ hay còn một lý do nào khác? Phải chăng vợ chồng chung sống với nhau là do duyên nợ từ kiếp trước?
Cuốn “Duyệt vi thảo đường bút ký” của tác giả Kỉ Hiểu Lam có một câu chuyện khá thú vị về nhân duyên vợ chồng:

Xưa ở đất Thương Châu có hai vợ chồng vị quan trẻ tuổi nhưng sống không hòa thuận, hạnh phúc. Sau một thời gian bất hòa kéo dài, người vợ trong lòng buồn chán và sinh bệnh. Hơn nữa, tính tình của cô ta lại rất ngang bướng khiến cho tình cảm vợ chồng ngày càng lạnh nhạt.

Một hôm, có một vị sư cô đức hạnh đi qua Thương Châu. Người vợ kia liền đến gặp bái kiến vị sư cô. Người vợ hỏi: “Thưa sư cô! Xin hỏi bà, mối quan hệ giữa vợ và chồng là có nhân quả không? Vì những nhân duyên gì mà cuộc sống vợ chồng tôi lại không được êm ấm, hòa thuận?”

Vị sư cô từ tốn trả lời: “Tôi không phải quan dưới âm phủ, nên không thể nào tra xét sổ sách để biết ân oán giữa hai vợ chồng thí chủ! Tôi lại càng không phải Bồ Tát, nên không thể nhìn được nhân quả ba đời quá khứ, hiện tại và vị lai của thí chủ. Nhưng theo lý nhân duyên nghiệp báo, tôi có thể giải thích được cho thí chủ”.

Rồi vị sư cô lý giải cho người vợ kia rằng:

“Vợ chồng đến với nhau đều do nhân duyên, không có một đôi nào là vô duyên vô cớ mà kết hợp. Một số cặp vợ chồng là do ân tình từ kiếp trước mà kiếp này gặp nhau, cho nên cuộc sống cũng vui vẻ tốt đẹp. Một số khác lại vì oán giận từ kiếp trước mà kiếp này tiếp tục gặp nhau nên cuộc sống của họ gặp nhiều phiền não, khổ đau, oán giận.

Cũng có những đôi vợ chồng là vì cả ân và oán mà kết hợp, khi đó họ sẽ có cơ hội để trả nợ ân oán cho nhau. Mối quan hệ vợ chồng trên thế gian này cơ bản đều do duyên nghiệp mà thành.

Như lời thí chủ kể, thì mối quan hệ giữa vợ chồng thí chủ hẳn là có những oán giận từ kiếp trước nên kiếp này gặp nhau.

Mặc dù vậy, không phải “Thiên định thắng nhân”, con người có thể cải biến số phận, hoàn cảnh của mình. Cho nên, nhà Phật khuyên con người nên thành tâm sám hối, tu sửa bản thân. Chỉ cần người làm vợ cố gắng từ bỏ tâm hiếu thắng, chế ngự ngã mạn, lấy nhẫn nhịn làm trọng, không tranh giành với chồng thì tự khắc mâu thuẫn sẽ giảm dần.

Trong gia đình, cố gắng làm tốt bổn phận của mình, hiểu thảo với cha mẹ đôi bên, hòa thuận với anh chị em, bao dung với mọi người, đối xử tử tế với mọi người, không so đo người ta có tốt với mình hay không. Nếu làm được như vậy thì chắc chắn tình cảm hai vợ chồng thí chủ sẽ được cải thiện. 

Nếu như thí chủ đi truy tìm nguyên nhân trong tiền kiếp thì cho dù có truy hỏi được rõ ràng, tỉ mỉ thì cũng có lợi ích gì đâu?”

Người vợ nghe xong liền cố gắng thực hành theo những lời khuyên của sư cô và không để tâm trách móc, tìm lỗi ở ai nữa. Quả nhiên, một thời gian sau, tình cảm giữa hai vợ chồng họ đã có cải biến tốt lên.

Về sau, người dân địa phương thường hay lấy câu chuyện này để dạy bảo, khuyên nhủ con cái trong nhà. Họ thường nói:“Những lời nói của vị sư cô quả thực là thần chú giúp hóa giải oán giận giữa vợ chồng. Một người nếu có thể kiên trì thực hiện theo, chắc chắn sẽ có kết quả tốt đẹp.”

Tin hay không vào chuyện duyên nợ kiếp trước là quyền của bạn. Chỉ có điều chắn chắn rằng, dưới trí tuệ và góc nhìn nhân văn của Đạo Phật, mọi vấn đề trong cuộc sống đều được tháo gỡ ổn thỏa.

Hiểu về nhân duyên chồng vợ, chúng ta cố gắng vun đắp tình cảm, nhường nhịn lẫn nhau để cuộc sống gia đình được êm ấm, đó cũng là cách đền đáp những ân tình chúng ta đã từng trao cho nhau, không vay thêm những ‘món nợ xấu’. Còn nếu chẳng may, duyên vợ chồng không được trọn vẹn, chúng ta cũng biết chấp nhận, xem như duyên nợ trả vay đã xong, không phải đau khổ tiếc nuối, hay than vãn số phận. Làm được như vậy,chẳng phải cuộc sống sẽ nhẹ nhàng và hạnh phúc hơn sao?
 
Quang Minh