Có những lỗi lầm không chỉ 1 người gánh chịu

Đừng nghĩ rằng phá thai là lỗi của người phụ nữ mà thôi. Người đàn ông cũng có trách nhiệm và vẫn phải trả quả báo.

Khi còn là sinh viên, trong những ngày lễ của trường, tôi thường đi khiêu vũ với bạn bè suốt đêm. Tại một phòng khiêu vũ, tôi gặp một cô là nhân vật chính trong câu chuyện này. Sau khi hẹn hò với nhau một thời gian, cô có thai và cô quyết định phá thai ngay lập tức. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy phá thai không đúng, và tôi đã lên tiếng chống đối. Tuy nhiên, cô bạn tôi vẫn giữ vững lập trường, cuối cùng tôi phải nhượng bộ và cùng đi với cô đến một bệnh viện. Chỉ trong nửa giờ, một sinh mang bị hủy diệt. Trong lúc chờ ở phòng đợi, tôi cảm thấy như dao đâm vào tim và đau đớn vô cùng. Tôi cảm thấy hổ thẹn vả tội lỗi kinh khủng về việc sinh mạng bị đánh mất này. Tôi không thể tin là một sinh viên mới hơn hai mươi tuổi, đã hoang đàng mang một sự sống vào đời rồi ngu si tước bỏ quyền sống của nó!

Vào đêm thứ sáu sau ngày phá thai, tôi mơ thấy một bé trai. Nó nhìn tôi hau háu, trong tay cầm một con dao. Thình lình, nó thọc dao vào cổ tôi, để lại một vết cắt rất sâu. Trong giấc mơ, tôi lấy tay che cổ, và tôi thức dậy trong cơn đau đớn. Trong thâm tâm, tôi hiểu đó là đứa bé bị phá thai đã đến để trả thù! Từ đêm hôm đó trở đi, tôi thường thức dậy vào khoảng bốn giờ sáng vì đau bụng và sức khỏe của tôi bắt đầu giảm sút. Tôi càng ngày càng nóng nảy đến độ nhiều lần tôi muốn đánh bạn gái tôi. Vào lúc đó, tôi không hiểu tại sao thân tâm tôi lại thay đổi như thế. Cho đến khi tôi quy y Tam bảo, tôi cố gắng hết sức để sám hối, lạy Phật, tụng Kinh, trì tụng chân ngôn và tu tập tích lũy công đức. Tôi chỉ mong là “đứa bé” sẽ tha thứ cho tôi.

Mười năm sau, sự trả quả báo đã đến với tôi, và tôi chẩn đoán bị ung thư. Các bác sĩ tìm thấy một bướu ung thư ác tính dài bốn phân ở cổ tôi, chỗ mà đứa bé gây thương tích cho tôi trong giấc mơ. Mặc dù sau khi giải phẫu tôi có vẻ được chữa lành, tôi tiếp tục tu tập cần mẫn và hồi hướng công đức cho đứa bé, hy vọng tôi có thể chuộc lại lỗi lầm to lớn của mình.

Vào lúc phá thai, chúng tôi đều còn trẻ và khờ khạo. Có lẽ chúng tôi sẽ không làm những lầm lỡ như thế nếu xã hội và nhà trường có những tiêu chuẩn nghiêm ngặt hơn, nếu chúng tôi đã được giáo dục nhiều hơn về đạo đức, hoặc bạn gái của tôi và tôi biết hành xử trong lễ giáo. Thực ra, trong đời sống bạn bè, nếu người nam hay người nữ biết tuân theo lễ giáo, chỉ khi nào một trong hai người quyết giữ gìn sự trong trắng của mình thì lầm lỗi sẽ không xảy ra.

Chia sẻ kinh nghiệm của tôi, tôi mong nhắc nhở tất cả mọi người nương theo những tiêu chuẩn đạo đức khi quan hệ trước hôn nhân, và đừng phạm vào những nghiệp chướng về tà dâm và sát sinh. Quan trọng hơn nữa, tôi mong được khuyến khích các người trẻ nên học để biết kiểm soát dục tình của mình, và nên tập trung tư tưởng vào việc học hành, và tâm niệm về những lời cảnh báo của các thầy cô và những người lớn tuổi. Có lúc chúng ta nghĩ những lời cảnh báo này là câu chuyện nhàm chán tầm thường và không màng để ý, nghĩ rằng tự mình có thể lèo lái mọi chuyện được bình thường. Tuy nhiên, khi làm một lầm lỗi lớn, rất khó mà sửa lại được. Đừng trở thành một người như tôi, luôn mang mặc cảm và xấu hổ suốt cả cuộc đời không thể xóa nhòa được.

Đừng nghĩ phá thai là lầm lỗi của riêng người phụ nữ. Người đàn ông cũng có trách nhiệm và san sẻ kinh nghiệm quả báo không khác. Tôi chân thành mong rằng tất cả chúng ta sẽ cùng nhau nỗ lực để tăng cường giáo dục và giúp đỡ các bạn trẻ nhiều hơn. Tôi cũng mong rằng những bạn trẻ mau tỉnh ngộ ra khỏi những giấc mơ mê lầm, và đừng để những lầm lỗi này xảy ra nữa!

(Thuật lại lời kể của Vương Sĩ Minh

Nguyên tác: “Thai nhi vô tội – Innocent Little Ghosts”

Tác giả: Hòa thượng Tuyên Hóa)