Sống gấp


Con người vốn dĩ như vậy… Cứ sống cho thật nhanh thật gấp… Để rồi vô tình lướt qua… Vô tình bỏ sót những điều quan trọng trong cuộc đời mình.
 
– Có khi nào, chúng ta dừng lại và để ý, rằng tóc Mẹ đã bạc dần vì sương gió, đôi mắt Mẹ đã hằn sâu bao nhiêu vết chân chim? Đôi vai Mẹ đã trùng xuống vì gánh nặng cơm áo gạo tiền, để đánh đổi tương lai và hạnh phúc cho những đứa con…?

– Có khi nào chúng ta dừng lại và để ý, đôi tay Cha gân guốc gầy gò đầy khó nhọc, làn da Cha rạm đi vì nắng cháy, quần quật sớm hôm cũng chỉ mong cho con khôn lớn nên người…?

– Có khi nào chúng ta chợt nhìn thấy, người vợ thân yêu của mình mỗi ngày trôi qua lại héo hon đi một chút, nhan sắc nhạt nhoà theo năm tháng, để vun vén ấm êm cho một gia đình nhỏ. Đôi khi, chúng ta thấy xót xa, muốn ôm chầm lấy cô ấy, muốn nói lời “Cảm ơn em” cho vẹn đầy yêu thương, nhưng sao…khó quá?

– Có khi nào chúng ta chợt nhớ đến một người bạn thân ngày trước. Người đã gắn bó, chia sẻ với ta qua bao nhiêu năm tháng khó khăn. Đường đời cứ trôi, mỗi người mỗi ngả, đã bao nhiêu lần chúng ta hứa hẹn “Bữa nào rảnh sẽ gặp nhau”, nhưng sao cái ngày ấy dường như chẳng bao giờ tới?

– Và, một ngày nào đó, khi những người chúng ta “muốn yêu thương” không còn ở bên ta nữa, lúc ấy ta mới cuống quít, mới khóc than và hối tiếc “Biết vậy, tôi đã thể hiện yêu thương kia sớm hơn…”

– Tại sao chúng ta lại trì hoãn sự yêu thương trong khi chúng ta có thể thể hiện điều đó hàng ngày, từng giây, từng phút. Cuộc sống không chờ đợi chúng ta như cái cách chúng ta thường tự nhủ:

“Đến một lúc nào đó,

tôi sẽ yêu thương thật nhiều”

Lúc nào đó chính là LÚC NÀY ĐÂY!

(st)