Cách tốt nhất để giảm bớt gánh nặng là quên đi sự tồn tại của nó
05/06/2025 - 15:08
Lượt xem: 74 lượt
Chúng ta càng chú tâm vào việc gánh vác, thì gánh nặng lại càng trở nên nặng nề không thể chịu nổi. Trái lại, nếu ta thay đổi cách suy nghĩ, hướng tâm vào những điều khác, không quá quan tâm đến gánh nặng của mình, biết xem nhẹ sự hiện diện của nó, thì ta sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Thiền sư Cảnh Hư cùng đệ tử là Mãn Không vân du khắp bốn phương. Mãn Không mới xuất gia chưa lâu, lại chưa quen việc đi xa vất vả nên cảm thấy vô cùng mệt nhọc.

Trên đường đi, Mãn Không lẩm bẩm than phiền không ngừng, trách rằng túi hành lý quá nặng, mong tìm nơi nào đó để nghỉ chân. Thiền sư Cảnh Hư thì luôn miệng nói:
— “Đi thêm một đoạn nữa, thêm một đoạn nữa thôi.”
Đi mãi cũng đã nửa ngày, thế nhưng thiền sư không những không nghỉ ngơi mà còn đi càng lúc càng nhanh. Mãn Không phải rảo bước theo sau, mệt đến mức gần như đứt hơi.
Sau khi đi một đoạn đường khá dài, hai thầy trò đến một thôn xóm nhỏ. Mãn Không liền thưa:
“Bạch sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát nhé. Nếu đi tiếp chắc con mệt chết mất.”
Ngay lúc ấy, một người phụ nữ đi ngang qua. Thiền sư Cảnh Hư bất ngờ chạy tới nắm tay cô ta. Người phụ nữ hoảng hốt thét lên giận dữ:
“Cứu tôi với! Lão hòa thượng này thật vô lễ!”
Người nhà và hàng xóm nghe thấy tiếng kêu, vội chạy ra. Thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều nổi giận, đồng thanh la hét ầm ĩ.
Biết tình hình bất lợi, thiền sư Cảnh Hư buông tay cô gái, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Mãn Không cũng bị dọa đến thất kinh hồn vía, vội vác hành lý chạy theo thầy như bay.
Hai thầy trò chạy như điên, không dám dừng lại một khắc. Chốc lát đã vượt qua mấy ngọn đồi. Khi chắc chắn không còn ai đuổi theo, họ mới dám dừng chân nghỉ ngơi.
Mãn Không vừa lau mồ hôi chảy ròng trên trán, vừa tức giận trách:
— “Sư phụ à! Không ngờ thầy lại làm chuyện như vậy! Con theo thầy học đạo, làm sao có thể tu hành tham thiền ngộ đạo nữa? Hay là con hoàn tục cho xong!”
Thiền sư Cảnh Hư không những không tức giận mà còn bật cười, hỏi:
— “Bây giờ túi hành lý trên lưng con còn nặng không?”
Mãn Không ngẩn người, quay đầu nhìn lại… rồi lập tức hiểu ra ý của thầy.

(St)
Thiền sư Cảnh Hư cùng đệ tử là Mãn Không vân du khắp bốn phương. Mãn Không mới xuất gia chưa lâu, lại chưa quen việc đi xa vất vả nên cảm thấy vô cùng mệt nhọc.
Trên đường đi, Mãn Không lẩm bẩm than phiền không ngừng, trách rằng túi hành lý quá nặng, mong tìm nơi nào đó để nghỉ chân. Thiền sư Cảnh Hư thì luôn miệng nói:
— “Đi thêm một đoạn nữa, thêm một đoạn nữa thôi.”
Đi mãi cũng đã nửa ngày, thế nhưng thiền sư không những không nghỉ ngơi mà còn đi càng lúc càng nhanh. Mãn Không phải rảo bước theo sau, mệt đến mức gần như đứt hơi.
Sau khi đi một đoạn đường khá dài, hai thầy trò đến một thôn xóm nhỏ. Mãn Không liền thưa:
“Bạch sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát nhé. Nếu đi tiếp chắc con mệt chết mất.”
Ngay lúc ấy, một người phụ nữ đi ngang qua. Thiền sư Cảnh Hư bất ngờ chạy tới nắm tay cô ta. Người phụ nữ hoảng hốt thét lên giận dữ:
“Cứu tôi với! Lão hòa thượng này thật vô lễ!”
Người nhà và hàng xóm nghe thấy tiếng kêu, vội chạy ra. Thấy cảnh tượng ấy, ai nấy đều nổi giận, đồng thanh la hét ầm ĩ.
Biết tình hình bất lợi, thiền sư Cảnh Hư buông tay cô gái, rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Mãn Không cũng bị dọa đến thất kinh hồn vía, vội vác hành lý chạy theo thầy như bay.
Hai thầy trò chạy như điên, không dám dừng lại một khắc. Chốc lát đã vượt qua mấy ngọn đồi. Khi chắc chắn không còn ai đuổi theo, họ mới dám dừng chân nghỉ ngơi.
Mãn Không vừa lau mồ hôi chảy ròng trên trán, vừa tức giận trách:
— “Sư phụ à! Không ngờ thầy lại làm chuyện như vậy! Con theo thầy học đạo, làm sao có thể tu hành tham thiền ngộ đạo nữa? Hay là con hoàn tục cho xong!”
Thiền sư Cảnh Hư không những không tức giận mà còn bật cười, hỏi:
— “Bây giờ túi hành lý trên lưng con còn nặng không?”
Mãn Không ngẩn người, quay đầu nhìn lại… rồi lập tức hiểu ra ý của thầy.
(St)
- 74 lượt






