NGÀY MƯA VÀ NGÀY NẮNG

Có một bà lão nọ cả ngày luôn khóc than. Bà có hai cô con gái, cô lớn lấy một nhà buôn ô, còn cô bé làm vợ một người bán mỳ. Vào những ngày nắng, bà lo lắng "Ôi, trời nắng đẹp thế này chẳng ai mua ô cả, cửa hàng ô mà phải đóng cửa thì biết làm sao đây?' Vì quá lo lắng khiến bà trở nên buồn rầu và khóc than.

Lúc trời mưa, bà lại khó vì lo lắng cho cô con gái nhỏ. Bà nghĩ, "Con bé lấy người bán mỳ. Không có nắng làm sao phơi khô mỳ?" Vậy là, bất kể trời mưa hay nắng, bà đều khóc lóc và quanh năm suốt tháng bà lão phải sống trong lo lắng buồn khổ. Hàng xóm xung quanh không thể an ủi bà và diễu cợt gọi bà là "khóc lão", tức "bà lão hay than khóc".

Một ngày nọ, bà gặp một vị sư. Ông tò mò muốn biết vì sao bà lão cứ khóc lóc suốt như vậy. Bà kể cho ông nghe câu chuyện của mình. Vị sư mỉm cười từ bi và nói, "Này bà lão, bà không nên lo lắng như vậy. Tôi sẽ chỉ cho bà cách để luôn có hạnh phúc và bà sẽ không phải đau khổ khóc than nữa".

Bà lão nghe vậy rất đỗi mừng vui. Bà lập tức cầu xin vị Tăng khuyên mình nên làm gì. Thầy Tăng trả lời, "Rất đơn giản thôi, bà chỉ cần thay đổi suy nghĩ của mình. Vào những ngày nắng thay vì nghĩ đến cô gái lớn không bán được ô, hãy nghĩ rằng cô gái nhỏ có thể phơi khô mỳ. Trời nắng như thế chắc chắn cô sẽ làm được rất nhiều mỳ và việc buôn bán hẳn rất thuận lợi. Ngược lại, khi trời mưa hãy nghĩ đến cửa hàng bán ô của cô gái lớn. Mọi người chắc chắn sẽ mua ô che mưa, và cửa hàng của cô sẽ làm ăn phát đạt".

Bà già tỉnh ngộ và làm theo lời khuyên của vị Tăng. Chỉ trong thời gian ngắn, bà không còn khóc lóc nữa mà ngày nào cũng mỉm cười vui vẻ. Từ đó người ta gọi bà là bà "tiếu lão" tức "bà lão hay cười".

Trích Sách "Tâm An Lạc"