Điều gì khiến bạn hoàn toàn thỏa mãn?
Tôi đã mất một khoảng thời gian khá lâu để nhận ra thực tế rằng chân lí dù cao quý hay không đều không phải muốn chọn là được. Tôi phải thú nhận rằng mình đã nhận thức được điều đó nhờ vào thói quen nghiện mua sắm của mình.
Gần đây tôi mua sắm rất nhiều. Trong đời mình, tôi chỉ săn tìm mua những chiếc áo phông che được hết cả thân hình tôi và có ống tay rộng để tôi luồn cánh tay qua. Tuy nhiên, cách đây không lâu, tôi lại muốn nhiều hơn từ những chiếc áo phông. Có lẽ đó là do tác động từ vợ tôi, người mà lúc thì rất kiên nhẫn, lúc thì không hề trong việc chỉ ra những thiếu sót trong tủ quần áo của tôi, bao gồm cả những cái lỗ trên chiếc áo phông nhãn hiệu Fenway Park All Star Game 1998 của tôi nữa. Cũng có thể bởi vì tôi đã thực sự trưởng thành và có công việc thực sự và việc tiêu tiền của tôi vào những thứ như thế nữa. Cũng có thể là tôi có thêm những sở thích mới như đi xe đạp địa hình, đi bộ thể thao và cơ hội mua sắm lại nhiều lên khi tôi cần những thiết bị thích hợp cho những sở thích mới đó. Dù gì đi nữa thì trong vài năm nay, đôi lúc tôi bắt đầu thèm mọi thứ.
Là một người mà gần như miễn dịch với những cảm giác thèm muốn– tôi đã từng nghĩ bản thân mình sẽ tránh xa được sức mê hoặc đó. Rốt cục thì, tôi cũng đã qua cái thời đại học chỉ với quần soóc bóng rổ, vài cái áo có mũ trùm đầu, và vài quần thấm mồ hôi. Tôi nghiên cứu Phật giáo và tôi cảm thấy bản thân vượt lên trên được những ham muốn về vật chất – cộng thêm trang phục của tôi hoàn toàn phù hợp với thái độ khép mình của tôi. Vì thế khi mà tôi bắt đầu mua sắm, tôi như vừa rơi đột ngột xuống thế giới vật chất vậy.
Trước khi tôi nhận ra rằng tôi bị nghiện mua sắm, tôi đã mua chiếc áo khoác đua xe thứ 4. Tôi cố biện minh cho việc mua nhiều của mình bằng cách trở thành người học việc trên eBay, phải biết bỏ cái cũ và cập nhật cái mới. Tôi cuồng áo khoác đua xe. Chiếc đầu tiên thì trông thể thao quá; chiếc thứ hai cũ quá rồi, chiếc thứ ba thì thiếu một tí ở hai bên; chiếc thứ tư thì được, cho đến thời điểm hiện tại.
Vấn đề là tôi luôn thấy mọi việc ổn cho đến tận khi nó trở nên bất ổn. Tôi dạo tìm trên các trang bán thiết bị, đặt sản phẩm mới và cảm thấy thỏa mãn khi mua sắm, giống như hóc môn kích thích được bơm vào. Và tôi chờ hàng được giao đến. Tôi kiểm tra hàng, hồi hộp với lần đầu tiên sử dụng, dần dần cảm xúc vui vẻ đó biến mất. Liệu có phải việc mua sắm không mang lại niềm vui thực sự? Không, đơn giản là vì đó chưa phải là một sản phẩm tốt, tôi tự nhủ. Và theo lẽ tự nhiên, tôi lại đặt một sản phẩm thay thế.
Tôi đã có rất nhiều cơ hội để suy ngẫm về bệnh nghiện mua sắm của mình khi ngồi thiền. Việc thực hành tu thiền sẽ giúp bạn nhìn thấu được những gì mà bạn luôn muốn giấu kín. Sau khi dành nhiều thời gian ngồi trên chiếc bồ đòn và nhìn những mẫu áo được bày ra, tôi bắt đầu chú ý hơn vào tình tiết nhỏ. Ban đầu, tôi biện hộ: chẳng nhẽ tôi không xứng đáng nhận được một phần thưởng nhỏ cho sự trưởng thành hay thành công của mình hay sao? Nhưng càng suy ngẫm, tôi càng thấy được sự xảo quyệt trong ham muốn sở hữu càng nhiều của cải càng tốt; tôi nhận ra điều gì đó sâu sắc hơn trong công việc. Tôi chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng chân lí đầu tiên đó lại có thể được áp dụng. Cuộc sống này hóa ra không có gì là thỏa mãn được cả, miễn là chúng ta cho phép những hi vọng và sợ hãi của bản thân mình trở thành tác giả của những điều chúng ta mong chờ. Và quảng cáo gì nếu không khai thác trực tiếp niềm hi vọng và những nỗi sợ đó? Hình dung của tôi về một chiếc áo đua xe luôn là lúc tôi đang mặc nó và dễ dàng phóng xe qua đoạn đường núi ngoằn nghèo. Đó luôn luôn là một sự tưởng tượng mà thôi.
Gần đây, tôi đã bán tất cả những chiếc áo đua đi, cả chiếc xe mô tô của tôi nữa. Vợ tôi và tôi mua một căn hộ, và thành ra mọi chi tiêu trước đây của tôi đã thay đổi. Chúng tôi cố gắng cắt giảm chi tiêu vào những thứ không cần thiết và hài lòng với những gì chúng tôi đang có. Điều này tốt hơn cho ngân sách của chúng tôi, cho hành tinh này và có lẽ tốt hơn cho cả nhân loại.
Nhưng, tôi đã từng tự rút ra kết luận rằng tôi đã không thể hiểu được điều này nếu như tôi không thực sự nghiện mua sắm. Và bây giờ, khi đã an toàn bước ra khỏi chủ nghĩa thực dụng, tôi nghĩ tôi xứng đáng có được một chiếc máy pha cà phê. Bạn sẽ cảm nhận sự phong phú của cuộc đời một cách sâu sắc hơn với một chút kích thích từ cà phê, đúng không nào?
(Theo Alex Tzelnic
Nguồn: https://tricycle.org)
- 302 lượt