Chiếc Ly Đã Vỡ – Bình Yên Khi Biết Mọi Thứ Đều Sẽ Mất
16/10/2025 - 17:26
Lượt xem: 115 lượt
Một thiền sư nổi tiếng luôn nâng niu một chiếc ly thủy tinh đặc biệt. Ông thường nói với học trò: “Ta trân trọng chiếc ly này. Nó cho ta cảm giác thanh tịnh khi uống nước, khi rửa sạch và khi đặt nó xuống bàn. Nhưng trong tâm ta, chiếc ly này đã vỡ.”
Người học trò hỏi: “Nếu Thầy yêu quý nó như vậy, sao lại nói là nó đã vỡ?”
Thiền sư mỉm cười: “Vì ta biết rằng một ngày nào đó, gió có thể làm nó rơi. Một ai đó có thể làm vỡ. Hay chính ta cũng có thể làm rơi nó. Và khi điều đó xảy ra, ta sẽ nói: ‘Ồ, tất nhiên rồi.’”
Chiếc ly là một biểu tượng. Biểu tượng cho tất cả mọi thứ mà ta đang có – bạn bè thân quyến, tuổi trẻ, tài sản, sức khỏe.
Tất cả những điều quý giá ấy đều mong manh và có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Vấn đề không phải là “nó có mất không”, mà là “ta có chuẩn bị tâm thế khi nó mất hay không”.
Khi ta hiểu rằng mọi thứ đều là vô thường, thì tình yêu thương không còn đi kèm với sự dính mắc. Ta có thể trân trọng chiếc ly, chăm sóc nó mỗi ngày – nhưng không khổ đau khi nó vỡ. Bởi vì ta đã biết trước điều đó là không tránh khỏi.
Điều đó không có nghĩa là sống bi quan, mà là sống với chánh niệm, sống như thể đây là những phút giây cuối cùng ta được sống – trân quý những gì đang có trong hiện tại.
Nghịch lý của tự do nằm chỗ: Khi biết mọi thứ sẽ rồi sẽ trôi tuột khỏi tầm tay mình, ta mới học cách trân trọng những gì mình đang có, sống hết mình với giây phút hiện tại.
Ta hôn đứa con thơ và biết một ngày con sẽ lớn, sẽ rời xa vòng tay. Ta nhìn cha mẹ già yếu và biết rằng một ngày kia sẽ không còn được nắm tay họ. Ta sống trọn vẹn từng giây, từng phút – không phải vì sợ hãi, mà vì đã hiểu rõ lẽ thật cuộc đời.

Hãy yêu cuộc đời như thể “chiếc ly đã vỡ” – để không nuối tiếc điều gì, không phàn nàn điều gì, và không sợ hãi bất cứ điều gì.
(Ngọc Bội)
Người học trò hỏi: “Nếu Thầy yêu quý nó như vậy, sao lại nói là nó đã vỡ?”
Thiền sư mỉm cười: “Vì ta biết rằng một ngày nào đó, gió có thể làm nó rơi. Một ai đó có thể làm vỡ. Hay chính ta cũng có thể làm rơi nó. Và khi điều đó xảy ra, ta sẽ nói: ‘Ồ, tất nhiên rồi.’”
Chiếc ly là một biểu tượng. Biểu tượng cho tất cả mọi thứ mà ta đang có – bạn bè thân quyến, tuổi trẻ, tài sản, sức khỏe.Tất cả những điều quý giá ấy đều mong manh và có thể biến mất bất kỳ lúc nào. Vấn đề không phải là “nó có mất không”, mà là “ta có chuẩn bị tâm thế khi nó mất hay không”.
Khi ta hiểu rằng mọi thứ đều là vô thường, thì tình yêu thương không còn đi kèm với sự dính mắc. Ta có thể trân trọng chiếc ly, chăm sóc nó mỗi ngày – nhưng không khổ đau khi nó vỡ. Bởi vì ta đã biết trước điều đó là không tránh khỏi.
Điều đó không có nghĩa là sống bi quan, mà là sống với chánh niệm, sống như thể đây là những phút giây cuối cùng ta được sống – trân quý những gì đang có trong hiện tại.
Nghịch lý của tự do nằm chỗ: Khi biết mọi thứ sẽ rồi sẽ trôi tuột khỏi tầm tay mình, ta mới học cách trân trọng những gì mình đang có, sống hết mình với giây phút hiện tại.
Ta hôn đứa con thơ và biết một ngày con sẽ lớn, sẽ rời xa vòng tay. Ta nhìn cha mẹ già yếu và biết rằng một ngày kia sẽ không còn được nắm tay họ. Ta sống trọn vẹn từng giây, từng phút – không phải vì sợ hãi, mà vì đã hiểu rõ lẽ thật cuộc đời.

Hãy yêu cuộc đời như thể “chiếc ly đã vỡ” – để không nuối tiếc điều gì, không phàn nàn điều gì, và không sợ hãi bất cứ điều gì.
(Ngọc Bội)
- 115 lượt






