Cuộc sống là những chọn lựa
08/09/2024 - 07:16
Lượt xem: 122 lượt
Michael là một chàng trai hết sức dễ thương, có cảm giác như bạn cũng không thể nào ghét anh được. Lúc nào anh cũng vui vẻ, đầy nhiệt huyết và luôn luôn nhìn ra được những điểm tích cực để anh khích lệ người khác. Khi người nào hỏi thăm, anh sẽ trả lời, "Tôi thấy tràn đầy năng lượng’.
Anh có tài thuyết-phục, và động viên người khác. Nếu một nhân viên nào đó có ngày không được vui vẻ, Michael sẽ khuyến khích nhân viên này nhìn vào khía cạnh tốt đẹp của các tình huống trong ngày hôm đó.
Cách cư xử của anh khiến tôi tò mò, cho nên vào một ngày nọ, tôi đến gặp Michael và hỏi anh, "Tôi không hiểu tại sao anh có thể luôn luôn tích cực và vui vẻ. Anh làm sao mà được như thế?"
Michael trả lời, "Mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi nói với chính mình rằng tôi có hai sự chọn lựa. Tôi có thể chọn niềm vui hoặc là ... tôi chọn sự buồn bã. Tôi chọn niềm vui." Mỗi khi có chuyện tệ hại xảy ra, tôi có thể chọn làm nạn nhân hoặc là ... tôi chọn lấy bài học này làm kinh nghiệm. Tôi đã chọn học hỏi về kinh nghiệm. Mỗi khi có người đến gặp tôi phàn nàn, tôi có thể chọn chấp nhận sự phàn nàn hoặc là ... giúp họ nhìn về phía tích cực của cuộc sống. Tôi đã chọn nhìn vào phía tốt đẹp của cuộc sống.”
"Thật thế ư, điều nầy không phải là chuyện dễ dàng," tôi phản bác. "Quả đúng là như thế," Michael nói. "Cuộc đời của chúng ta chỉ là những sự chọn lựa. Khi chúng ta loại bỏ đi những gì không cần thiết, phần còn lại của tất cả mọi hoàn cảnh chỉ là một sự chọn lựa. Chúng ta chọn cách phản ứng trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta chọn lựa chấp-nhận hoặc từ-chối cách người khác gây ảnh-hưởng đến cảm xúc của chúng ta. Chúng ta chọn cảm-xúc vui hoặc cảm-xúc buồn. Nói tóm lại: Cách sống của chúng ta là sự chọn lựa của chúng ta."
Tôi suy ngẫm về những điều Michael nói. Không lâu sau đó, tôi rời bỏ hãng Tower Industry nơi tôi làm chung với anh, để bắt đầu mở công ty riêng. Chúng tôi mất liên lạc sau đó, nhưng tôi thường nghĩ về anh, khi tôi phải quyết định làm một sự chọn lựa, thay vì phản ứng với một tình huống trong cuộc sống.
Vài năm sau đó, tôi nghe nói Michael bị một tai nạn nghiêm trọng, anh bị ngã từ một tháp truyền thông ở độ cao 18 mét. Sau 18 giờ giải phẫu, và qua nhiều tuần lễ chăm sóc đặc biệt, Michael rời bệnh viện với nhiều thanh sắt được ghép vào phía sau lưng của anh. Tôi gặp Michael khoảng sáu tháng sau khi vụ tai nạn nầy xảy ra.
Khi tôi hỏi thăm anh, vẫn câu trả lời quen thuộc: "Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, anh có muốn xem các vết sẹo của tôi phía sau lưng không?" Tôi từ chối xem các vết thương, tuy nhiên, tôi hỏi anh khi tai nạn xẩy ra anh đã nghĩ gì. "Việc đầu tiên mà tôi nghĩ đến là tương lai của cô con gái sắp chào đời của tôi," Michael trả lời. "Sau đó, khi tôi nằm trên mặt đất, tôi nhận ra rằng tôi có hai sự chọn lựa: tôi có thể chọn sự sống hoặc là ... tôi có thể chọn cái chết, tôi đã chọn sự sống."
"Anh có sợ hãi gì không? Và anh có bị mê-man không?" Tôi hỏi.
Michael tiếp tục, "... những nhân viên cấp cứu rất là tài giỏi. Họ liên tục nói với tôi rằng tôi sẽ bình phục. Tuy nhiên, khi họ đẩy băng-ca của tôi vào phòng cứu cấp, rồi tôi nhìn thấy những dấu-hiệu bất thường trên gương mặt của các bác sĩ và của các người y tá, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi đọc được trong ánh mắt của họ "Anh nầy là một người sắp chết rồi". Tôi nhận ra rằng mình cần phải ra tay hành động, ngay lập tức."
"Anh đã làm gì?" Tôi hỏi.
"À, có một cô y tá to lớn, cô hét vào tai tôi với những câu hỏi", Michael nói. "Cô ấy hỏi tôi có bị dị ứng với bất cứ thứ thuốc nào không."
"Có, tôi trả lời. Các bác sĩ và các người y tá ngưng làm việc, chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi hít mạnh vào một hơi thở sâu, rồi hét lên: 'Lực hấp dẫn của trái đất’ (ý là không bị dị-ứng với thuốc nào cả - nd)."
Họ phá lên cười, tôi nói tiếp, "Tôi chọn sự sống. Hãy mổ tôi như thể tôi đang sống, chứ không phải một xác chết.
Michael đã sống, nhờ vào kỹ năng của các bác sĩ, tuy nhiên, cũng là nhờ vào thái độ sống tốt đẹp, và rất mạnh mẽ của anh ... Mỗi ngày nhờ anh, tôi học hỏi được rằng chúng ta có sự chọn lựa để sống một cách trọn vẹn. Cuối cùng, thái độ sống chính là câu trả lời. Vì thế, chúng ta hãy đừng quá lo lắng về ngày mai, bởi vì ngày mai chưa tới. Ngày hôm qua cũng đã qua. Hãy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại. Rốt cuộc thì ngày hôm nay chính là ngày mai của ngày-hôm-qua và sẽ là ngày hôm qua của ngày mai.
Anh có tài thuyết-phục, và động viên người khác. Nếu một nhân viên nào đó có ngày không được vui vẻ, Michael sẽ khuyến khích nhân viên này nhìn vào khía cạnh tốt đẹp của các tình huống trong ngày hôm đó.
Cách cư xử của anh khiến tôi tò mò, cho nên vào một ngày nọ, tôi đến gặp Michael và hỏi anh, "Tôi không hiểu tại sao anh có thể luôn luôn tích cực và vui vẻ. Anh làm sao mà được như thế?"
Michael trả lời, "Mỗi buổi sáng khi tôi thức dậy, tôi nói với chính mình rằng tôi có hai sự chọn lựa. Tôi có thể chọn niềm vui hoặc là ... tôi chọn sự buồn bã. Tôi chọn niềm vui." Mỗi khi có chuyện tệ hại xảy ra, tôi có thể chọn làm nạn nhân hoặc là ... tôi chọn lấy bài học này làm kinh nghiệm. Tôi đã chọn học hỏi về kinh nghiệm. Mỗi khi có người đến gặp tôi phàn nàn, tôi có thể chọn chấp nhận sự phàn nàn hoặc là ... giúp họ nhìn về phía tích cực của cuộc sống. Tôi đã chọn nhìn vào phía tốt đẹp của cuộc sống.”
"Thật thế ư, điều nầy không phải là chuyện dễ dàng," tôi phản bác. "Quả đúng là như thế," Michael nói. "Cuộc đời của chúng ta chỉ là những sự chọn lựa. Khi chúng ta loại bỏ đi những gì không cần thiết, phần còn lại của tất cả mọi hoàn cảnh chỉ là một sự chọn lựa. Chúng ta chọn cách phản ứng trong mọi hoàn cảnh. Chúng ta chọn lựa chấp-nhận hoặc từ-chối cách người khác gây ảnh-hưởng đến cảm xúc của chúng ta. Chúng ta chọn cảm-xúc vui hoặc cảm-xúc buồn. Nói tóm lại: Cách sống của chúng ta là sự chọn lựa của chúng ta."
Tôi suy ngẫm về những điều Michael nói. Không lâu sau đó, tôi rời bỏ hãng Tower Industry nơi tôi làm chung với anh, để bắt đầu mở công ty riêng. Chúng tôi mất liên lạc sau đó, nhưng tôi thường nghĩ về anh, khi tôi phải quyết định làm một sự chọn lựa, thay vì phản ứng với một tình huống trong cuộc sống.
Vài năm sau đó, tôi nghe nói Michael bị một tai nạn nghiêm trọng, anh bị ngã từ một tháp truyền thông ở độ cao 18 mét. Sau 18 giờ giải phẫu, và qua nhiều tuần lễ chăm sóc đặc biệt, Michael rời bệnh viện với nhiều thanh sắt được ghép vào phía sau lưng của anh. Tôi gặp Michael khoảng sáu tháng sau khi vụ tai nạn nầy xảy ra.
Khi tôi hỏi thăm anh, vẫn câu trả lời quen thuộc: "Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng, anh có muốn xem các vết sẹo của tôi phía sau lưng không?" Tôi từ chối xem các vết thương, tuy nhiên, tôi hỏi anh khi tai nạn xẩy ra anh đã nghĩ gì. "Việc đầu tiên mà tôi nghĩ đến là tương lai của cô con gái sắp chào đời của tôi," Michael trả lời. "Sau đó, khi tôi nằm trên mặt đất, tôi nhận ra rằng tôi có hai sự chọn lựa: tôi có thể chọn sự sống hoặc là ... tôi có thể chọn cái chết, tôi đã chọn sự sống."
"Anh có sợ hãi gì không? Và anh có bị mê-man không?" Tôi hỏi.
Michael tiếp tục, "... những nhân viên cấp cứu rất là tài giỏi. Họ liên tục nói với tôi rằng tôi sẽ bình phục. Tuy nhiên, khi họ đẩy băng-ca của tôi vào phòng cứu cấp, rồi tôi nhìn thấy những dấu-hiệu bất thường trên gương mặt của các bác sĩ và của các người y tá, tôi cảm thấy rất sợ hãi. Tôi đọc được trong ánh mắt của họ "Anh nầy là một người sắp chết rồi". Tôi nhận ra rằng mình cần phải ra tay hành động, ngay lập tức."
"Anh đã làm gì?" Tôi hỏi.
"À, có một cô y tá to lớn, cô hét vào tai tôi với những câu hỏi", Michael nói. "Cô ấy hỏi tôi có bị dị ứng với bất cứ thứ thuốc nào không."
"Có, tôi trả lời. Các bác sĩ và các người y tá ngưng làm việc, chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi hít mạnh vào một hơi thở sâu, rồi hét lên: 'Lực hấp dẫn của trái đất’ (ý là không bị dị-ứng với thuốc nào cả - nd)."
Họ phá lên cười, tôi nói tiếp, "Tôi chọn sự sống. Hãy mổ tôi như thể tôi đang sống, chứ không phải một xác chết.
Michael đã sống, nhờ vào kỹ năng của các bác sĩ, tuy nhiên, cũng là nhờ vào thái độ sống tốt đẹp, và rất mạnh mẽ của anh ... Mỗi ngày nhờ anh, tôi học hỏi được rằng chúng ta có sự chọn lựa để sống một cách trọn vẹn. Cuối cùng, thái độ sống chính là câu trả lời. Vì thế, chúng ta hãy đừng quá lo lắng về ngày mai, bởi vì ngày mai chưa tới. Ngày hôm qua cũng đã qua. Hãy sống trọn vẹn với giây phút hiện tại. Rốt cuộc thì ngày hôm nay chính là ngày mai của ngày-hôm-qua và sẽ là ngày hôm qua của ngày mai.