Cuộc sống từ ô cửa thiền

“Tất cả hạnh phúc đều bắt đầu từ mong muốn người khác cùng hạnh phúc với mình, tất cả những khổ đau đều bắt đầu từ mong muốn chỉ mỗi bản thân mình được hạnh phúc”. Bồ Tát Tịch Thiên từng nói.

Này Người! Hãy đến đây, ngồi xuống đây, đừng ngại, chia với tôi một tiếng cười, chia với tôi một mẩu hạnh phúc, chia với tôi một mảnh bình yên. Lấy tiếng cười nối vào tiếng cười, tiếng cười vang lâu hơn. Lấy hạnh phúc chồng lên hạnh phúc, hạnh phúc dày thêm. Lấy bình yên nối vào bình yên, bình yên rộng hơn.
Là cách giữ lấy hạnh phúc qua được trăm năm.

Này! Tránh xa ra, tiếng cười này là của tôi, hạnh phúc này là của tôi, bình yên này là của riêng tôi. Lấy tiếng thở dài nối vào tiếng cười; lấy tổn thương đè lên hạnh phúc; lấy bão giông vây lấy bình yên.

Là cách đánh rơi hạnh phúc chỉ trong một ngày.

Một ngọn nến, cố cháy hết mình cũng không giữ lại được ngọn lửa quá một ngày, nhưng nếu chia được ngọn lửa cho một ngọn nến khác, sẽ giữ lại được ngọn lửa lâu hơn cuộc đời của nó.

Có lẽ, ai cũng từng đọc những trang sách xưa rồi thấy lòng mình bình yên, bởi tấm lòng người xưa an quá, giọng nói hiền quá, ánh mắt nhìn cuộc đời ấm quá. Đọc từng trang cổ thư, như được ngồi nghe người xưa kể chuyện, những câu chuyện bình yên, như được nắm tay người xưa đi qua hết những ngày rất dài.

Có bao giờ người muốn đưa tay mình cho người trăm năm sau?!

Vô Thường.
(Theo Phatphapungdung.com)