Đôi cánh quên bay – Cái bẫy âm thầm của vùng an toàn
25/07/2025 - 16:31
Lượt xem: 39 lượt
Đôi khi, sự thoải mái lại chính là nguy hiểm lớn nhất trong đời người.
Có một đàn kền kền đã tìm được một hòn đảo xinh đẹp giữa đại dương. Ở đó có rừng xanh, cá tôm dồi dào, không có kẻ săn mồi, và mọi điều kiện sống đều lý tưởng. Một chú kền kền trẻ reo lên:
— “Đây là thiên đường! Không cần bay, không cần săn mồi. Chỉ ăn và nghỉ ngơi. Ở lại đây mãi thôi!”

Tất cả đều đồng tình. Dần dần, chúng ngừng bay, cánh yếu đi, móng cùn dần, và ý chí lụi tàn. Cuộc sống êm ái biến đàn chim mạnh mẽ ngày nào thành những sinh vật lười biếng và mong manh.
Chỉ duy nhất một cụ kền kền già giữ vẻ trầm ngâm. Ông từng đi qua nhiều vùng đất, thấy được sự khắc nghiệt của đời, nên trong lòng lo lắng. Một ngày, ông nói với cả đàn:
— “Nơi này khiến chúng ta yếu đuối. Hãy quay về rừng. Ở đó có khó khăn, nhưng cũng là nơi ta học cách sinh tồn. Nếu hiểm nguy ập tới, các cháu sẽ không thể bay đi được nữa.”
Bọn chim trẻ cười nhạo:
— “Ông chỉ sợ hãi! Ở đây an toàn mà, sao phải khổ?”
Ông cụ lắc đầu, nhìn đàn chim lười biếng và buồn bã thở dài:
— “Các cháu đã quên mất bầu trời, quên cả cách bay, và móng vuốt không còn bén. Khi biến cố đến, ai sẽ cứu các cháu?”
Không ai nghe. Ông già lặng lẽ bay đi, chỉ còn lại sự tự do trong đôi cánh của mình.
Vài tháng sau, một chiếc tàu cập bến, và từ đó, người ta thả những con báo lên đảo. Ban đầu, đàn báo không để ý, nhưng rồi chúng nhận ra điều đáng kinh ngạc: bầy kền kền này không còn biết bay.
Thế là, cuộc săn bắt bắt đầu. Những sinh vật từng thống trị bầu trời, nay chỉ biết chạy quanh mặt đất, hoảng loạn và bất lực. Không thể bay. Không thể chiến đấu. Không thể sống sót.
Một thời gian sau, cụ kền kền quay lại. Trước mắt ông là sự im lặng chết chóc, xác chim rải rác, không còn tiếng vỗ cánh. Ông tìm thấy một con kền kền trẻ trọng thương, hấp hối, cố thều thào:
— “Ông nói đúng... Chúng cháu đã quên bay, quên chiến đấu... nên bị tiêu diệt.”
Ông cụ không nói gì nữa. Chỉ ngồi đó, trầm mặc, và nhìn lên bầu trời vẫn xanh – nhưng những đôi cánh từng tung hoành đó... đã mãi mãi nằm im.
Trong đời người, vùng an toàn cũng giống như hòn đảo kia. Nó êm ấm, không thử thách, không áp lực. Nhưng nếu ta ở đó quá lâu, ta bắt đầu mất đi sức mạnh nội tâm, đánh mất khả năng thích nghi, và bỏ quên những kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất: đối mặt – chịu đựng – vượt lên.
Chỉ khi dám bước vào ‘vùng khó chịu’, dám đương đầu với thử thách, ta mới giữ được đôi cánh mạnh mẽ bên trong mình.
Bởi cuộc đời thật không giống thiên đường. Sẽ luôn có những cơn sóng, những cơn bão bất ngờ. Nếu ta chỉ biết an nhàn, liệu khi bão đến, ta có còn đủ sức để bay?
Hãy tự hỏi mình:
Phải chăng ta đang sống như những con kền kền từng tung hoành, nhưng nay lại quên mất bầu trời của chính mình?
Nếu câu chuyện này khiến bạn suy ngẫm, hãy chia sẻ nó với ai đó đang mắc kẹt trong vùng an toàn – có thể bạn vừa giúp họ tìm lại đôi cánh đã ngủ quên.

(Theo Monisha)
Có một đàn kền kền đã tìm được một hòn đảo xinh đẹp giữa đại dương. Ở đó có rừng xanh, cá tôm dồi dào, không có kẻ săn mồi, và mọi điều kiện sống đều lý tưởng. Một chú kền kền trẻ reo lên:
— “Đây là thiên đường! Không cần bay, không cần săn mồi. Chỉ ăn và nghỉ ngơi. Ở lại đây mãi thôi!”

Tất cả đều đồng tình. Dần dần, chúng ngừng bay, cánh yếu đi, móng cùn dần, và ý chí lụi tàn. Cuộc sống êm ái biến đàn chim mạnh mẽ ngày nào thành những sinh vật lười biếng và mong manh.
Chỉ duy nhất một cụ kền kền già giữ vẻ trầm ngâm. Ông từng đi qua nhiều vùng đất, thấy được sự khắc nghiệt của đời, nên trong lòng lo lắng. Một ngày, ông nói với cả đàn:
— “Nơi này khiến chúng ta yếu đuối. Hãy quay về rừng. Ở đó có khó khăn, nhưng cũng là nơi ta học cách sinh tồn. Nếu hiểm nguy ập tới, các cháu sẽ không thể bay đi được nữa.”
Bọn chim trẻ cười nhạo:
— “Ông chỉ sợ hãi! Ở đây an toàn mà, sao phải khổ?”
Ông cụ lắc đầu, nhìn đàn chim lười biếng và buồn bã thở dài:
— “Các cháu đã quên mất bầu trời, quên cả cách bay, và móng vuốt không còn bén. Khi biến cố đến, ai sẽ cứu các cháu?”
Không ai nghe. Ông già lặng lẽ bay đi, chỉ còn lại sự tự do trong đôi cánh của mình.
Vài tháng sau, một chiếc tàu cập bến, và từ đó, người ta thả những con báo lên đảo. Ban đầu, đàn báo không để ý, nhưng rồi chúng nhận ra điều đáng kinh ngạc: bầy kền kền này không còn biết bay.
Thế là, cuộc săn bắt bắt đầu. Những sinh vật từng thống trị bầu trời, nay chỉ biết chạy quanh mặt đất, hoảng loạn và bất lực. Không thể bay. Không thể chiến đấu. Không thể sống sót.
Một thời gian sau, cụ kền kền quay lại. Trước mắt ông là sự im lặng chết chóc, xác chim rải rác, không còn tiếng vỗ cánh. Ông tìm thấy một con kền kền trẻ trọng thương, hấp hối, cố thều thào:— “Ông nói đúng... Chúng cháu đã quên bay, quên chiến đấu... nên bị tiêu diệt.”
Ông cụ không nói gì nữa. Chỉ ngồi đó, trầm mặc, và nhìn lên bầu trời vẫn xanh – nhưng những đôi cánh từng tung hoành đó... đã mãi mãi nằm im.
Trong đời người, vùng an toàn cũng giống như hòn đảo kia. Nó êm ấm, không thử thách, không áp lực. Nhưng nếu ta ở đó quá lâu, ta bắt đầu mất đi sức mạnh nội tâm, đánh mất khả năng thích nghi, và bỏ quên những kỹ năng sinh tồn quan trọng nhất: đối mặt – chịu đựng – vượt lên.
Chỉ khi dám bước vào ‘vùng khó chịu’, dám đương đầu với thử thách, ta mới giữ được đôi cánh mạnh mẽ bên trong mình.
Bởi cuộc đời thật không giống thiên đường. Sẽ luôn có những cơn sóng, những cơn bão bất ngờ. Nếu ta chỉ biết an nhàn, liệu khi bão đến, ta có còn đủ sức để bay?
Hãy tự hỏi mình:
Phải chăng ta đang sống như những con kền kền từng tung hoành, nhưng nay lại quên mất bầu trời của chính mình?
Nếu câu chuyện này khiến bạn suy ngẫm, hãy chia sẻ nó với ai đó đang mắc kẹt trong vùng an toàn – có thể bạn vừa giúp họ tìm lại đôi cánh đã ngủ quên.

(Theo Monisha)
- 39 lượt






