Gánh Nặng Ký Ức Cuộc Đời


Trong một khu rừng yên tĩnh, có một chú chim nhỏ sống đơn độc – lông nó sáng óng ánh và trái tim thì dịu dàng. Nhưng chú có một thói quen lạ: mỗi ngày, bất cứ điều gì chú thấy, nghe hay cảm nhận – vui hay buồn – chú đều khắc nó lên một hòn đá nhỏ bằng chiếc mỏ xinh xắn của mình.

“Kỷ niệm đẹp khiến ta mỉm cười, còn nỗi đau – tốt hơn nên ghi lại và cho vào ký ức,” – chú nghĩ thế.

Và rồi, mỗi hòn đá nhỏ được đặt vào một chiếc túi vải, chú mang theo bên mình khi bay.

Ban đầu, chiếc túi ấy là một báu vật đáng yêu – chứa cả hành trình cảm xúc của chú. Nhưng rồi… từng ngày trôi qua, đá chất đầy, chiếc túi trở nên nặng nề.

Cánh của chú bắt đầu mỏi, những chuyến bay trở nên chậm chạp, không còn cao và nhẹ như trước.


Nhưng chú chim không để ý. Chú cứ tiếp tục tích chứa thêm nữa.

Cuộc gặp gỡ với bác cú già

Một ngày nọ, chú gặp bác cú già thông thái.

“Cháu đang mang gì vậy?” – cú hỏi.


Chú chim cười:

“Là cuộc sống của cháu – từng niềm vui, từng giọt nước mắt, từng bài học.”


Cú nhìn chú một lúc, rồi hỏi nhẹ:

“Vậy bây giờ, cháu đang sống ở hôm nay – hay đang bay cùng ngày hôm qua?”


Chú chim ngẩn người – không hiểu. Và chú lại tiếp tục bay đi… nhưng chuyến bay ấy nặng nề hơn bao giờ hết.

Ngày mưa định mệnh

Ngày tháng qua, túi kỷ niệm nay đã quá tải.

Một chiều mưa, chú cố bay về nơi trú ẩn – nhưng không nổi.

Cánh yếu, túi nặng, trời ướt – chú ngã xuống.


Chú nằm lại dưới chính những hòn đá tưởng chừng sẽ giúp mình sống sót.

Giờ đây, chúng là thứ đã cướp đi sức sống của chú.


Đêm ấy, cú già trở lại.

Ngồi bên chú chim nhỏ, ông thì thầm:

“Ký ức sinh ra để nhắc nhở – không phải để giam cầm.

Con mang theo tất cả… nhưng lại quên sống.”


Lời nhắn cho người mang trái tim nặng trĩu

Chúng ta cũng như chú chim nhỏ ấy.

Ta giữ lại quá nhiều – cả nỗi buồn, cả niềm vui – để rồi chúng trở thành gánh nặng.


- Ta day dứt vì chuyện cũ.

- Ta tiếc nuối những điều không thể thay đổi.

- Ta ôm ký ức như thể nó là tất cả.


Nhưng sự thật là:

Quá khứ đã khép lại – chỉ hiện tại đang mở ra con đường phía trước.


Hãy tha thứ. Hãy buông xuống.

Hãy sống nhẹ lòng – để còn đủ sức bay về phía ngày mai.


Trái tim muốn bay cao, thì phải trút bớt đá nặng mang theo.

Hãy sống với lòng biết ơn, kiên nhẫn – và đừng quên bước tiếp.

Bởi vì phía trước vẫn còn rất nhiều điều đáng sống chờ đón chúng ta.

(Theo Monisha)