PHIỄN NÃO ĐẾN TỪ ĐÂU?

Ham muốn trỗi dậy thì tâm động. Khi tâm động, các loại phiền não tự nhiên sẽ ùn ùn kéo đến. Được mất, vinh nhục, khen chê, phúc hoạ, những thứ này nếu bạn bận lòng càng nhiều thì sự mệt mỏi càng lớn. Bằng ngược lại, có thể buông xuống bao nhiêu thì nội tâm nhẹ nhàng bấy nhiêu.

Nếu biết mở lòng chia sẻ đau thương của người khác, nỗi buồn lo của mình tự nhiên sẽ nhẹ vơi. Học cách trao tặng sự ấm áp đến tha nhân, sẽ nhận lại những ân tình đồng loại. Đây chính là năng lượng kỳ diệu của tình thương.
Trên đời này, cội nguồn của những muộn phiền đều bắt nguồn từ việc buông không đành, hiểu không thông, nhìn không thấu, rồi làm những việc vô nghĩa khi nhàn rỗi.

Muốn đoạn trừ nó, nên tìm về căn nguyên nguồn cội, thực tập nếp sống vị tha và buông xả, đặt mình vào vị trí người khác để nhìn nhận sự việc.

Làm được như vậy, sẽ tránh được những tranh chấp muộn phiền vô nghĩa lý.

CHỚP MẮT LÀ ĐÃ MỘT ĐỜI

Cho dù có bao nhiêu tiếc nuối hay mỏi mệt, may mắn hay bất hạnh, những gì đã qua đều là quá khứ. Qua rồi thì nên buông xuống, lòng mới thanh thản được.

Dù huy hoàng đến đâu, xuất sắc thế nào, gặp bao nhiều trắc trở, bao nhiêu thất bại, nếu đã cố gắng hết sức rồi thì không có gì phải tiếc nuối.


Đời người, có rất nhiều việc tự mình phải làm, rất nhiều điều chỉ bản thân mình cảm nhận.

Lòng rộng thì đường thoáng, tâm hẹp thì khó thông. Làm người nên biết nghĩ đến nghĩa ân, làm việc đừng quá trọng lý mà quên tình.

Một năm có bốn mùa: Xuân – Hạ – Thu – Đông tuần tự xoay vần, nhưng đời người thì không hề quay lại. Chỉ có thể một lần gieo hạt rồi thu hoạch hoa quả, sao không cố gắng làm một vụ mùa tốt nhất?
Đời người cũng chỉ gói gọn trong ba ngày: hôm qua, hôm nay và ngày mai. Hôm qua như nước chảy mây bay, qua rồi không thể trở lại. Hôm nay dù đang ở đây nhưng cũng từng bước lùi vào quá khứ. Ngày mai sẽ đến nhưng rồi cũng sẽ qua đi.

Cứ thế, vừa chớp mắt đã là một năm, mới quay lưng đã hết một đời. Chỉ có buông bỏ hôm qua, trân trọng hôm nay, thì ngày mai mới không đến trong hối hận bẽ bàng.

Không có khúc khuỷu gập ghềnh đâu gọi là chinh phục, không có phiền não khổ đau sao gọi là cuộc đời!


(Trích ‘Thả trôi phiền muộn’ – Suối Thông)