Vực Thẳm
29/09/2023 - 10:18
Lượt xem: 68 lượt
Một vị sư đã kể câu chuyện lại câu chuyện của mình sau:
Sau hơn hai mươi năm sống trong tu viện, tôi cảm thấy dường như mình đang đi vào ngõ cụt. Tôi đã siêng năng và tinh tấn tu tập. Nhờ nỗ lực thực hành, năng lực tập trung, chính niệm, và lòng từ bi của tôi đã trở nên rất mạnh mẽ. Mọi người biết đến tôi như một vị tu sỹ tĩnh lặng và an lạc. Tôi còn rất ít sự dính mắc.
Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa giác ngộ. Ở tu viện này, có những nhà sư khác đến tu hành sau tôi, và có thể thực hành không miên mật bằng tôi, nhưng đều đã đạt được những cấp độ khác nhau của sự giác ngộ. Mọi người đều cho rằng trường hợp của tôi khá kỳ lạ.
Rồi một ngày kia, vị sư trụ trì đến và nói chuyện với tôi rất lâu. Chúng tôi bàn luận về việc tôi đã bị kìm hãm bởi nỗi sợ hãi không dám buông xả hoàn toàn như thế nào. Mặc dù đã đặt niềm tin vào đời sống tâm linh, nhưng thẳm sâu trái tim tôi là một sự hoài nghi mơ hồ và dai dẳng. Lâu nay, một phần nào đó của tâm trí tôi dường như luôn trông đợi một thảm kịch đang đến gần. Vào phút cuối của buổi nói chuyện, vị sư trụ trì bảo tôi rằng ông đã nghĩ ra một cách duy nhất, một cú hích để đánh thức tiềm năng giác ngộ trong tôi. Tôi mừng rơi nước mắt... cho đến khi ông nói rằng tôi phải bước xuống căn phòng dưới tầng hầm, có tên là "Vực Thẳm".
Đã qua rất nhiều thế hệ, không có một ai bước vào căn phòng này. Chỉ có vị sư trụ trì là người duy nhất biết được bí mật bên trong căn phòng. Cánh cửa mầu đỏ của căn phòng luôn khóa chặt, nhưng có lẽ đây là điều không cần thiết bởi vì chẳng ai dám đi gần cánh cửa, do bầu không khí kinh hãi, toả ra từ bên phía sau cánh cửa.
Trong lúc chúng tôi đi bộ xuống tầng hầm, vị sư trụ trì giải thích cho tôi rằng vào căn phòng này là cơ hội duy nhất và cuối cùng của tôi. Một khi bước vào căn phòng, tôi sẽ không thể quay trở lại. Đứng trước cửa phòng, tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Vị sư trụ trì giải thích cặn kẽ những lời hướng dẫn, mà ông đã được truyền lại từ các bậc tiền bối. Tôi sẽ phải bước vào phòng. Vị sư trụ trì sẽ đóng và khoá cánh cửa lại, và trong mọi trường hợp ông sẽ không mở cửa ra nữa. Khi đã bước vào phòng rồi, tôi đơn giản chỉ cần đi bộ đến phía bên kia của căn phòng, rồi bước ra ngoài bằng cánh cửa bên đó. Chuyện này nghe có vẻ khá dễ dàng.
Đột nhiên, nhà sư trụ trì mở cửa, rồi ông đẩy tôi ngay vào phòng. Trước khi tôi kịp bình tĩnh lại, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng.
Căn phòng khá rất lớn, có lẽ rộng khoảng 30 mét. Ở phía bên kia của căn phòng là một cánh cửa khác, giống y hệt như cánh cửa tôi vừa bước vào.
Nhưng căn phòng không có sàn nhà. Tôi đang đứng trên một gờ đá nhô ra chừng 60cm, rộng bằng cánh cửa. Khoảng không giữa tôi và cánh cửa bên kia là một vực thẳm không đáy. Từ đáy vực sâu, vọng lên những âm thanh ghê rợn. Thỉnh thoảng, những quả cầu lửa bắn lên trên.
Tôi rất kinh ngạc và sợ hãi. Tôi phải làm gì đây, làm sao tôi có thể đi qua phía bên kia được? Tôi đã dành trọn ngày đầu tiên đứng trên gờ đá để quan sát tìm hiểu căn phòng, tin rằng mình sẽ tìm ra được bí quyết đi qua phía bên kia nhưng đã thất bại. Ngày thứ hai, tôi đã cố gắng đập mạnh vào cánh cửa, để hy vọng rằng ai đó sẽ mở cửa cho tôi ra ngoài. Trong vô vọng, tôi đã khóc và vô tình đánh rơi một chiếc dép xuống vực, những âm thanh ken két như tiếng ghiền đá lại vang lên dữ dội hơn.
Ngày hôm sau, trong tuyệt vọng, tôi nhớ lại lời hướng dẫn của vị trụ trì. Lời hướng dẫn thật đơn giản: Hãy đi thẳng về phía cánh cửa bên kia, rồi bước ra ngoài. Tôi có thể tin tưởng Ngài không?
Sang ngày thứ tư, mệt mỏi và đói khát và tuyệt vọng. Tôi tự nhủ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc cố gắng đi đúng theo lời hướng dẫn, tôi quyết định bước chân ra ngoài gờ đá. Tôi cố gắng không vọng tượng về điều gì đang chờ đợi tôi dưới vực sâu. Tôi nhìn thẳng về phía trước, và đưa chân đi một bước về phía trước, bước vào một vùng vô định. Và kỳ lạ thay, khi tôi đặt chân xuống, gờ đá tự kéo dài ra, nên giúp cho chân tôi đứng vững vàng.
Phải mất thêm một ngày nữa, tôi mới dám bước chân thêm bước thứ hai, và cuối cùng khi tôi quyết định đi tiếp, gờ đá một lần nữa tự kéo dài ra phía trước, nâng đỡ chân tôi. Tôi tiếp tục bước chân vào hư không, và cứ thế gờ đá kéo dài theo mỗi bước chân tôi đi. Chẳng mấy chốc, tôi đã đến phía bên kia cánh cửa.
Kể từ ngày hôm ấy, tôi có thể dễ dàng buông xả được hoàn toàn và tôi biết cánh cửa tự do giải thoát đã thực rộng mở với tôi.
(Quang Minh dịch - Theo insightmeditationcenter.org)
Sau hơn hai mươi năm sống trong tu viện, tôi cảm thấy dường như mình đang đi vào ngõ cụt. Tôi đã siêng năng và tinh tấn tu tập. Nhờ nỗ lực thực hành, năng lực tập trung, chính niệm, và lòng từ bi của tôi đã trở nên rất mạnh mẽ. Mọi người biết đến tôi như một vị tu sỹ tĩnh lặng và an lạc. Tôi còn rất ít sự dính mắc.
Mặc dù vậy, tôi vẫn chưa giác ngộ. Ở tu viện này, có những nhà sư khác đến tu hành sau tôi, và có thể thực hành không miên mật bằng tôi, nhưng đều đã đạt được những cấp độ khác nhau của sự giác ngộ. Mọi người đều cho rằng trường hợp của tôi khá kỳ lạ.
Rồi một ngày kia, vị sư trụ trì đến và nói chuyện với tôi rất lâu. Chúng tôi bàn luận về việc tôi đã bị kìm hãm bởi nỗi sợ hãi không dám buông xả hoàn toàn như thế nào. Mặc dù đã đặt niềm tin vào đời sống tâm linh, nhưng thẳm sâu trái tim tôi là một sự hoài nghi mơ hồ và dai dẳng. Lâu nay, một phần nào đó của tâm trí tôi dường như luôn trông đợi một thảm kịch đang đến gần. Vào phút cuối của buổi nói chuyện, vị sư trụ trì bảo tôi rằng ông đã nghĩ ra một cách duy nhất, một cú hích để đánh thức tiềm năng giác ngộ trong tôi. Tôi mừng rơi nước mắt... cho đến khi ông nói rằng tôi phải bước xuống căn phòng dưới tầng hầm, có tên là "Vực Thẳm".
Đã qua rất nhiều thế hệ, không có một ai bước vào căn phòng này. Chỉ có vị sư trụ trì là người duy nhất biết được bí mật bên trong căn phòng. Cánh cửa mầu đỏ của căn phòng luôn khóa chặt, nhưng có lẽ đây là điều không cần thiết bởi vì chẳng ai dám đi gần cánh cửa, do bầu không khí kinh hãi, toả ra từ bên phía sau cánh cửa.
Trong lúc chúng tôi đi bộ xuống tầng hầm, vị sư trụ trì giải thích cho tôi rằng vào căn phòng này là cơ hội duy nhất và cuối cùng của tôi. Một khi bước vào căn phòng, tôi sẽ không thể quay trở lại. Đứng trước cửa phòng, tôi cảm thấy vô cùng bối rối. Vị sư trụ trì giải thích cặn kẽ những lời hướng dẫn, mà ông đã được truyền lại từ các bậc tiền bối. Tôi sẽ phải bước vào phòng. Vị sư trụ trì sẽ đóng và khoá cánh cửa lại, và trong mọi trường hợp ông sẽ không mở cửa ra nữa. Khi đã bước vào phòng rồi, tôi đơn giản chỉ cần đi bộ đến phía bên kia của căn phòng, rồi bước ra ngoài bằng cánh cửa bên đó. Chuyện này nghe có vẻ khá dễ dàng.
Đột nhiên, nhà sư trụ trì mở cửa, rồi ông đẩy tôi ngay vào phòng. Trước khi tôi kịp bình tĩnh lại, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng.
Căn phòng khá rất lớn, có lẽ rộng khoảng 30 mét. Ở phía bên kia của căn phòng là một cánh cửa khác, giống y hệt như cánh cửa tôi vừa bước vào.
Nhưng căn phòng không có sàn nhà. Tôi đang đứng trên một gờ đá nhô ra chừng 60cm, rộng bằng cánh cửa. Khoảng không giữa tôi và cánh cửa bên kia là một vực thẳm không đáy. Từ đáy vực sâu, vọng lên những âm thanh ghê rợn. Thỉnh thoảng, những quả cầu lửa bắn lên trên.
Tôi rất kinh ngạc và sợ hãi. Tôi phải làm gì đây, làm sao tôi có thể đi qua phía bên kia được? Tôi đã dành trọn ngày đầu tiên đứng trên gờ đá để quan sát tìm hiểu căn phòng, tin rằng mình sẽ tìm ra được bí quyết đi qua phía bên kia nhưng đã thất bại. Ngày thứ hai, tôi đã cố gắng đập mạnh vào cánh cửa, để hy vọng rằng ai đó sẽ mở cửa cho tôi ra ngoài. Trong vô vọng, tôi đã khóc và vô tình đánh rơi một chiếc dép xuống vực, những âm thanh ken két như tiếng ghiền đá lại vang lên dữ dội hơn.
Ngày hôm sau, trong tuyệt vọng, tôi nhớ lại lời hướng dẫn của vị trụ trì. Lời hướng dẫn thật đơn giản: Hãy đi thẳng về phía cánh cửa bên kia, rồi bước ra ngoài. Tôi có thể tin tưởng Ngài không?
Sang ngày thứ tư, mệt mỏi và đói khát và tuyệt vọng. Tôi tự nhủ rằng mình không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc cố gắng đi đúng theo lời hướng dẫn, tôi quyết định bước chân ra ngoài gờ đá. Tôi cố gắng không vọng tượng về điều gì đang chờ đợi tôi dưới vực sâu. Tôi nhìn thẳng về phía trước, và đưa chân đi một bước về phía trước, bước vào một vùng vô định. Và kỳ lạ thay, khi tôi đặt chân xuống, gờ đá tự kéo dài ra, nên giúp cho chân tôi đứng vững vàng.
Phải mất thêm một ngày nữa, tôi mới dám bước chân thêm bước thứ hai, và cuối cùng khi tôi quyết định đi tiếp, gờ đá một lần nữa tự kéo dài ra phía trước, nâng đỡ chân tôi. Tôi tiếp tục bước chân vào hư không, và cứ thế gờ đá kéo dài theo mỗi bước chân tôi đi. Chẳng mấy chốc, tôi đã đến phía bên kia cánh cửa.
Kể từ ngày hôm ấy, tôi có thể dễ dàng buông xả được hoàn toàn và tôi biết cánh cửa tự do giải thoát đã thực rộng mở với tôi.
(Quang Minh dịch - Theo insightmeditationcenter.org)
- 68 lượt