Cái chết tuy xa mà gần

Chết tuy xa mà gần. Xa, vì chúng ta nghĩ rằng nó còn lâu mới tới; gần vì nó có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Chết là điều cầm chắc, nhưng lúc nào là điều không ai có thể tiên liệu trước được.

Khi giờ ra đi đã đến rồi thì không một lời lẽ nào có thể thuyết phục bắt nó phải chờ được, không một quyền lực nào đẩy lùi được nó, không có tiền của nào mua chuộc được, cũng như không có một sắc đẹp nào có thể quyến rũ được thần chết.


 ***

Như dòng thác chảy ra biển cả,

Như vầng nhật nguyệt khuất dần sau rặng núi phía Tây,

Ngày cũng như dêm, thời gian và khoảnh khắc đều trốn đi,

Kiếp phù sinh dần dần trôi qua không tiếc nuối.

(Đức Liên Hoa Sinh)
 
Đối với người biết chắt lọc tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn: một cái chết êm đềm là kết quả của một cuộc sống tốt đẹp.
 
Văn hào Victor Hugo đã từng nói: “Sống hạnh phúc thì chết vinh quang

Hãy nhớ đến cái chết để trân quý mỗi giây phút trong cuộc sống hiện tại

Làm sao đương đầu với cái chết mà không quay lưng lại với cuộc sống?

Làm sao nghĩ tới cái chết mà không thất vọng, không sợ hãi cũng như không cắt đứt hết tất cả mọi lạc thú và sung sướng trong đời?
 
Nữ văn sỹ Etty Hillesum từng chia sẻ: “Loại bỏ cái chết ra khỏi cuộc đời, chúng ta không thể sống trọn vẹn được, còn chấp nhận cái chết trong lòng cuộc sống, sẽ mở rộng và phong phú hóa cuộc đời của chúng ta hơn.”
 
Bởi vậy, cách chúng ta tư duy đến cái chết của bản thân sẽ ảnh hưởng không ít đến chất lượng của cuộc sống. Có người thì hoảng sợ, nhưng có người không màng quan tâm đến nó, và người khác thì ngắm nhìn cái chết như một thực thể không thể tránh khỏi. Thái độ nầy giúp chúng ta trân quý và tận hưởng giá trị mỗi giây phút đang trôi qua trong cuộc sống.
 
Cái chết nhắc nhở chúng ta phải quan tâm và tránh uônht phí thời gian trong nhũng cuộc vui chơi vô ích.
 
Mọi người đều bình đẳng trước cái chết, nhưng chúng ta khác nhau về thái độ và cách chuẩn bị giây phút lâm chung của chính mình.
 
Tốt hơn hết là chúng ta nên biết cách lợi dụng nỗi lo sợ trước cái chết hơn là có thái độ thờ ơ với nó.
 
Chúng ta không sống trong nỗi thù hằn với cái chết, nhưng vẫn phải ý thức về sự mong manh của kiếp nhân sinh. Chúng ta không nên thờ ơ nhưng phải biết trân quý thời gian còn lại trong phù sinh.
 
Cái chết thường đến bất ngờ không cần báo trước: Chúng ta đang có sức khoẻ tốt, đang thưởng thức một bữa tiệc vui cùng bạn bè trong khung cảnh tuyệt vời, biết đâu đó có thể đó là lúc chúng ta đang sống những giây phút cuối cùng đời mình.

 
Chúng ta đành bỏ lại cho người thân, cuộc hàn huyên gián đoạn, dĩa thức ăn dang dở và những dự án chưa hoàn tất.
Không có gì để tiếc nuối hết?

Nếu biết tận dụng tối đa tiềm năng phi thường mà sự sống đã mang đến cho mình, thì tại sao mình phải dày vò tiếc nuối làm chi trước cái chết.
 
Dù cho thời tiết có ưu đãi hay không đi nữa thì người nông dân nào đã cày, đã gieo mạ, đã chăm sóc và chu toàn vụ mùa rồi thì họ không có lý do gì phải tiếc nuối cả.
 
Chúng ta chỉ có thể tiếc nuối khi chúng ta chểnh mảng và thiếu sự quan tâm mà thôi.

Người nào biết tận dụng từng khoảnh khắc trong cuộc sống để tự rèn luyện thành một người tử tế, đóng góp vào hạnh phúc của tha nhân thì người đó có quyền được chết với tâm thanh tịnh.

Không còn gì cả

Cái chết cũng không khác hơn gì một ngọn lửa đã tắt lịm, một giọt nước tan thấm vào lòng đất khô cằn.
 
Nếu cuộc phiêu lưu không dừng nơi đây thì chết chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc hành trình bất tận mà thôi.

Như Phật dạy, tâm thức của chúng ta đã từng sống và sẽ còn trôi lăn trong luân hồi biết bao kiếp nữa.
 
Vậy khi gần đến phút lâm chung, sẽ không thích hợp nếu chúng ta âu lo là mình sẽ bị đau đớn hay không nhưng cần phải tự vấn là mình đã sẵn sàng trước ngã rẽ quyết định này chưa.
 
Trong mọi trường hợp, vào những tháng cuối cùng của cuộc đời, chúng ta cần phải giữ cho tâm trí được thanh thản thay vì lo âu phiền muộn.
 
Tại sao chúng ta phải dày vò với ý tưởng là phải bỏ lại người thân, bỏ lại tài sản để rồi sống trong sự chán ghét thân xác mình?

Một bậc Thầy từng dạy: “Cái chết tượng trưng cho sự hủy hoại tối thượng và không tránh khỏi của những gì chúng ta gắn bó nhất: đó là chính chúng ta. Bởi vậy những lời dạy về vô ngã và bản chất của trí tuệ có thể giúp ích cho chúng ta.”
 
Khi đến giờ phút sắp ra đi, chúng ta cần phải giữ cho tâm được thanh tịnh, vị tha và buông xả.
 
(Matthieu Ricard (Plaidoyer pour le Bonheur)
(Nguyễn Thượng Chánh chuyển ngữ.)